Chương 556: Ta mời một bằng hữu tới giúp các ngươi
Chương 556: Ta mời một bằng hữu tới giúp các ngươiChương 556: Ta mời một bằng hữu tới giúp các ngươi
Bàn tay khổng lồ của Lý Đạo Huyền bắt Tần Trường Thanh lại, giơ lên giữa không trung, cách mặt đất sáu bảy mét.
Pho tượng này vừa động, Lý Đạo Huyền liền cảm giác được rất linh hoạt, nhưng lại rất có lực, bởi vì nó không chỉ làm từ silicon, bên trong còn có khung xương làm từ kim loại, có giá đỡ, cho nên thân thể cũng sẽ không mềm nhữn co giãn.
Y còn rất thích thân thể này.
Lý Đạo Huyền cũng không trực tiếp bóp chết Tần Trường Thanh, mà khống chế lực, làm cho Tần Trường Thanh cảm giác được có lực lượng thật lớn đè ép hắn thành một cục, nhưng lại vừa vặn sẽ không làm bị thương.
Tần Trường Thanh sợ hãi đến mức cả người choáng váng, nói cũng không ra lời, chỉ có hai chân còn đang vùng vẫy giữa không trung.
Các lão bách tính Giáng Châu lại lớn tiếng hoan hô, không ít người vừa hò vừa hét, rơi lệ đầy mặt.
Cũng không trách họ kích động, thần tiên mình bái lạy cả đời đột nhiên hiển linh, ai có thể không kích động?
Lý Đạo Huyền: "Mọi người nói đi... Tần Trường Thanh có phải là quan tốt không?"
Các lão bách tính nhất thời cứng đơ người.
Bình thường có người bọn bọn họ như vậy, khẳng định sẽ trả lời "quan tốt".
Nhưng hiện tại hỏi họ chính là Tắc Vương, vậy đáp án là... hắc...
Một lão bách tính hét lớn: "Không phải là quan tốt, hắn là cẩu quan."
Một lão bách tính khác cũng rống lên theo: "Hắn nhận tiền của nhà giàu, giúp họ ức hiếp lương dân."
"Chu viên ngoại đã cưỡng đoạt tôn nữ của lão Dương, lão Dương đến nha môn tri châu đánh trống minh oan, lại bị cẩu quan này nhốt vào trong lao, hành hạ mà chết."
"Hắn giúp Lý viên ngoại cướp hai mẫu đất của Trịnh gia!"
Các lão bách tính xem ra là oán hận chất chứa đã lâu đối với tri châu Tần Trường Thanh này, trước đây tìm không được cơ hội để phát tiết, nhưng hiện tại có Tắc Vương đứng ra "chủ trì công đạo", bất mãn đọng lại đã lâu nhất thời như vỡ đê trào ra.
Lứ Đao Huvần nghiêm túc lắng nahe: muốn nhìn xem có nai nào nói lời tốt đẹp cho Tần Trường Thanh này hay không, nhưng mà, không có một câu nào, ngoại trừ mắng hắn, ngay cả một câu khen hắn cũng bói không ra.
Giờ thì, Lý Đạo Huyền đã biết nên làm thế nào.
"Tên quan này có nên giết hay không, do các ngươi quyết định."
Lý Đạo Huyền nói xong, từ từ đặt Tần Trường Thanh vào chính giữa các lão bách tính.
Vừa mới thả xuống "phi", một ngụm nước bọt bị nhổ vào mặt Tần Trường Thanh.
Tiếp theo một cục đá từ bên cạnh bay qua, rơi bốp vào đầu Tần Trường Thanh, lại bật ra, bắn trúng một lão bách tính bên cạnh. Lão bách tính kia ôm trán la lên: "Mẹ nó, đừng ném đá lung tung, ném trúng người một nhà rồi, dùng quyền cước không tốt sao?"
"Đúng đúng, đừng ngộ thương người một nhà."
Một đám lão bách tính vung tay vung chân, đánh cho Tần Trường Thanh ở chính giữa một trận.
Những lão bách tính này bình thường không có người che chở, bị tham quan ức hiếp cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, hiện tại có Tắc Vương cao tám mét bảo kê, rốt cuộc hiểu được cảm giác "có hậu đài" là cái gì, không còn để mặc người khi nhục nữa, toàn bộ bất mãn, đều dùng hai nắm đấm của mình để phát tiết.
Người bên ngoài không được đánh, còn tỏ ra vội vã: "Để cho ta vào, để cho ta đạp mấy cái đi."
"Thay phiên đánh đi! Người trước đừng chỉ lo đánh cho sướng tay, để cho mấy người bọn ta bên ngoài cũng sướng với."
Lúc này hầu như toàn bộ lão bách tính thành Giáng Châu đều xông tới cửa miếu Tắc Vương, đầu phố nho nhỏ từ lâu đã không còn chỗ đứng, trên tường vây bên cạnh cũng đầy người bò lên, thậm chí nóc nhà đằng xa cũng có đầy người, có người thậm chí bởi vì nóc nhà không chắc chắn, giẫm lên thủng nóc nhà và rơi xuống, sau đó làm ầm lên gà bay chó sủa.
Tần Trường Thanh trong đám người rất nhanh đã bị các lão bách tính tay đấm chân đá cho không ra hình người, sau khi đã không còn "mục tiêu công kích", các lão bách tính vẫn không giải tán, vẫn vây quanh trong ba tầng, ngoài ba tầng, vẻ mặt thành kính nhìn vị Tắc Vương khổng lồ trước mắt.
"Cảm ơn Tắc Vương!"
"Tắc Vương đại ân!" phổ biến kế hoạch của mình rồi, chậm rãi mở miệng, dùng giọng điệu mang theo tiếng vọng nói: "Mưa... đã rơi... Năm nay các ngươi có thể trồng hoa màu rồi..."
Các lão bách tính: "Tắc Vương phù hộ! Năm nay được mùa."
Tắc Vương là thần ngũ cốc được mùa, các lão bách tính đương nhiên cầu cái này đầu tiên.
Lý Đạo Huyền: "Chỉ có được mùa là không được, còn phải có vận tải tiện lợi..."
Đạo lý này, chỉ lão bách tính hơi có chút kiến thức mới hiểu, họ ngẩn người, không rõ vì sao Tắc Vương phải nói như vậy vào lúc này.
Lý Đạo Huyền: "Ta chỉ quản thu hoạch, không quản được cái khác... Cho nên... ta đã mời một người bạn tới hỗ trợ các ngươi, tên của hắn gọi là Đạo Huyền Thiên Tôn..."
Lão bách tính cũng không biết Đạo Huyền Thiên Tôn là ai, thế nhưng Tắc Vương nói là bạn, vậy là được rồi, còn hỏi nhiều như vậy làm gì, nói chung trước tiên cứ cám ơn là được: "Đa tạ Tắc Vương!"
Lý Đạo Huyền: "Đạo Huyền Thiên Tôn sẽ giúp các ngươi khai thông lòng sông, giúp các ngươi làm giàu, các ngươi phải phối hợp cho tốt..."
Các lão bách tính: "Tuân lệnh!"
Rất nhanh, Tắc Vương to lớn kia bay lên, càng bay càng cao, càng bay càng cao... Chui vào trong đám mây thấp, tầng mây khép lại, Tắc Vương biến mất không thấy nữa.
Các lão bách tính: "Oa! Tắc Vương về trên trời rồi."
Tiếp theo, tầng mây lần nữa tách ra, lần này là một thần tiên hình thể nhỏ hơn Tắc Vương rất nhiều, hình thể không khác lắm người thường.
Đây đương nhiên là tiểu silicon Thiên Tôn cùng tỉ lệ do Lý Đạo Huyền mới lấy ra, tiểu Thiên Tôn này từ trên trời giáng xuống, phịch một tiếng ngồi xuống trước mặt mọi người. Trong thân thể silicon lần này không có khung xương kim loại, cho nên thân thể này rất mềm và đàn hồi.
Sau khi hạ xuống đất, còn uốn lượn một cái kỳ dị, xoay thành góc độ người bình thường tuyệt đối không xoay được, lại xoát một cái đàn hồi trở lại, lúc này mới rốt cuộc đứng vững vàng.
Mọi người đều trầm mặc.
Silicon Thiên Tôn tay run run chân run run, sống lại rồi!
Y nhếch môi cười "hắc hắc": "Tắc Vương bảo ta tới chiếu cố các ngươi." Các lão bách tính nhất thời không biết nên nói gì, đành phải nói tiếp: "Đa tạ Thiên Tôn!"
Silicon Thiên Tôn đưa tay chỉ về sông Phần bên cạnh châu thành: "Ta muốn mở rộng, đào sâu con sông này, khôi phục năng lực vận tải ngày xưa của nó, các ngươi nhanh chóng báo cho ngư dân trên sông, toàn bộ lên bờ, cũng kéo hết thuyền gỗ của họ lên bờ, để tránh lát nữa bị ta thi pháp làm hư."
Các lão bách tính bán tín bán nghỉ.
Họ tin tưởng Tắc Vương, nhưng không quá tin tưởng vị thần tiên không rõ lai lịch này, nếu không phải thấy y là từ trên trời bay xuống, thậm chí sẽ có người cho rằng y là lừa đảo.
Chẳng qua là...
Động tác từ trên trời giáng xuống này ít nhiều vẫn mang theo chút thần uy khí thế, các lão bách tính cũng không dám lỗ mãng, vẫn ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh.
Các ngư dân vội vàng đưa thuyền của mình cập sát bờ, lão bách tính trên bờ hỗ trợ kéo lên. Họ đưa tất cả thuyền lên bờ, còn kéo cách bờ rất xa.
Rất nhanh, trên đoạn sông Phần này đã không còn một chiếc thuyền nào.
Silicon Thiên Tôn leo lên trên thành lâu phía nam châu thành, đối mặt với sông Phần giống như một rãnh nước nhỏ, giơ hai tay lên: "Mọi người xem cho kỹ!"