Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 557 - Chương 557: Tiểu Mã Siêu

Chương 557: Tiểu Mã Siêu Chương 557: Tiểu Mã SiêuChương 557: Tiểu Mã Siêu

Tất cả lão bách tính thành Giáng Châu đều mở to hai mắt, mong chờ xem kịch.

Lấy ánh mắt kiến thức của họ, thật sự không nghĩ ra thần tiên muốn giúp họ nâng cao năng lực vận tải bằng cách nào.

Sau đó, họ liền thấy được một cái xẻng khổng lồ thò xuống từ trong tầng mây.

Giữa lòng sông nho nhỏ bắt đầu đào đào móc móc...

Lão bách tính Giáng Châu: "Oa!"

"Sông Phần... rộng hơn rồi!"

"Nước cũng sâu hơn."

"Trời ạ! Thật là lợi hại, đây là thủ đoạn thần uy gì vậy?"

"Thần tiên lại còn biết dùng xẻng đào? Vì sao không thi pháp trực tiếp nổ tung?"

"Ngươi ngáo hả? Trực tiếp nổ tung? Muốn nổ tung cả Giáng Châu hay sao? Khẳng định phải đào từ từ, mới không làm bị thương lão bách tính hai bên bờ sông."

"Pháp lực của Đạo Huyền Thiên Tôn này cũng rất đáng sợ, không yếu hơn Tắc Vương của chúng ta đâu."

"Dù sao cũng là một thần tiên mà, thần tiên đều rất lợi hại."

Trong tiếng nghị luận của mọi người, lòng sông Phần cứ như vậy được mở rộng gấp đôi, biến thành một con sông cỡ trung rộng bốn năm chục mét, nước cũng sâu hơn không ít.

Đương nhiên, lòng sông mới đào xong, nước sông rất đục, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Đào móc xong rồi, cái xẻng và bàn tay vàng khổng lồ cũng chậm rãi thu về trên trời, silicon Thiên Tôn đứng trên nam thành lâu lúc này mới chậm rãi bay lên giữa không trung, nhìn xuống đại địa, quay về các lão bách tính nói: "Chờ vài ngày, sẽ có thuyền từ hạ du chạy tới, trợ giúp các ngươi."

Nói xong, y đột nhiên bay lên bầu trời, biến mất ở trong tầng mây.

Các lão bách tính ngẩng đầu nhìn bầu trời, tầng mây thấp đã biến mất, trên bầu trời đang có mưa bụi, một màn xảy ra vừa rồi thật giống như chưa từng xảy ra, nhưng mọi người cúi đầu là có thể thấy được lòng sông đã đưữc mở râng cùng với Tần Trường Thanh bị đánh cho không ra hình người.

Chuyện xảy ra vừa rồi cũng không phải giấc mơ!

Nó là thật!

Cũng không biết là ai dẫn đầu hoan hô một tiếng, tiếp theo toàn bộ lão bách tính thành Giáng Châu đồng thời hoan hô.

Huyện Bồ.

Đại quân chủ lực của Tử Kim Lương đang đóng quân ngoài thành huyện Bồ.

Hắn tiếp nhận vị trí của Vương Gia Dận.

Từ sau khi Vương Gia Dận bị Trương Lập Vị giết chết tại trận chiến núi Tích Thành, chủ lực của quân Vương Gia Dận đều đến nương nhờ vào Tử Kim Lương, cộng thêm quân của bản thân Tử Kim Lương, cả hai hợp lại, thanh thế to lớn, là một nhánh quân thực lực mạnh mẽ nhất trong quân khởi nghĩa trước mắt.

Hành động cùng với hắn, còn có Sấm Vương Cao Nghênh Tường.

Binh lực của hai người hợp lại, tiếp cận mười vạn.

Thế nhưng, mười vạn người này vây công huyện Bồ vài ngày, vẫn không thể!

Huyện Bồ là một huyện thành không có tường thành, từ năm Sùng Trinh thứ ba, nghĩa quân Thiểm Tây qua sông tiến vào Sơn Tây cũng đã công phá huyện Bồ một lần, đồng thời đẩy ngã tường thành.

Theo lý thuyết, thành trì như vậy sẽ rất dễ công mới đúng.

Nhưng mà lần này, mười vạn tặc quân, ở chỗ này đã đụng phải xương cứng.

Tử Kim Lương nhìn thành trì đổ nát phía trước, lông mày nhíu chặt: "Người của chúng ta đã thất bại lui trở về rồi sao?"

"Ù!" Sấm Vương đi tới gần, than thở: "Không công vào được, quan quân thủ ở bên trong quá liều mạng, liều hơn nhiều so với đa số quan binh chúng ta từng gặp qua trước đây, khi đánh trận dũng cảm không sợ chết, người của chúng ta chống lại bọn người đó, vừa đánh cái sĩ khí đã không còn rồi."

Tử Kim Lương trầm mặc.

Hắn dõi mắt nhìn về trong thành huyện Bồ xa xa, chỉ thấy trên đỉnh đống phế tích ở huyện thành, có một tướng quân mặc ngân khải đứng trên đó, nhịn không được oán hận mắng một câu: "Tiểu Mã Siêu, Mã Tường Lân! Tân chết †iêt này" Cùng lúc đó, tướng quân mặc ngân khải cũng đang cau mày, nhìn về nơi của Tử Kim Lương, vẻ mặt nghiêm túc.

Gã đến từ Tứ Xuyên, tên là Mã Tường Lân, là con trai của Tần Lương Ngọc, đệ nhất nữ tướng Minh Mạt rất nổi tiếng.

Bởi vì gã thích mặc ngân khải, cưỡi bạch mã, thường một mình xông trận, lấy thủ cấp tướng địch, cho nên trong quân xưng là "Triệu Tử Long","Tiểu Mã Siêu".

Trong chiến dịch Sơn Hải quan năm 1621. Tiểu Mã Siêu và Kiến Nô giao chiến, bị tên lạc bắn mù một mắt, cho nên lại có một biệt hiệu mới "Độc Nhãn Mã".

Năm Sùng Trinh thứ ba, Độc Nhãn Mã phụng mệnh suất lĩnh Xuyên trung Bạch Can binh tiếp viện Liêu Đông, tại Liêu Đông huyết chiến vài trận với Kiến Nô, bảo vệ xây dựng thành Lăng Hà, sau khi thành trì hoàn thành, gã mới dẫn Xuyên quân trở về Tứ Xuyên.

Thế nhưng trên đường về nhà, đi ngang qua Sơn Tây, vừa lúc đụng phải lũ tặc đang hoành hành.

Gã liền cùng thê tử Trương Phượng Nghỉ ở lại Sơn Tây, tham gia vào trận đánh bao vây và truy kích Vương Gia Dận, sau đó lại tham gia trận truy kích và tiêu diệt Tử Kim Lương.

Thành trì không có tường thành như Huyện Bồ, có thể thủ được tặc quân tiến công mấy ngày đêm hoàn toàn là dựa vào Xuyên trung Bạch Can binh tử chiến.

Tuy nhiên, sau mấy ngày tử chiến, Bạch Can binh cũng cảm giác được có chút lực bất tòng tâm.

Mã Tường Lân quay đầu, hỏi: "Tin tức của viện quân có chưa?"

Thê tử Trương Phượng Nghi của gã cũng là một tướng quân, thân khoác quân trang: "Không có tin tức, thám báo chúng ta không xông ra được, bên ngoài mười vạn tặc quân đã bao vây huyện thành nhỏ này rồi, tin tức gì cũng không thể ra vào."

Mã Tường Lân: "Vậy thì gay go rồi."

Một thành trì nhỏ không có tường thành để phòng thủ quá khó khăn, ban ngày ban đêm đều có khả năng bị tập kích bất cứ lúc nào, đối phương lại nhiều người đánh ít người.

Bên nhiều người có thể thay phiên nghỉ ngơi, có thể muốn tiến công lúc nào thì tiến công lúc đó.

Bên ít người lại phải gắng gượng tinh thần mà chống đỡ, ngay cả thời dian nahÌ naơi cñna trở nên va vyÌ: dưới tình huống như vâv thưc eư là kéo dài một ngày là càng khó một ngày.

"Viện quân của triều đình rất nhanh sẽ tới, chống đỡ thêm một lúc nữa thôi."

Mã Tường Lân đành phải an ủi thê tử của mình như vậy.

Đúng lúc này, một lính gác leo lên trên cao đột nhiên la to: "Có viện quân tới rồi, phía đông... Có mấy nghìn viện quân, đang đội mưa to từ từ qua đây, ta thấy tặc binh phân ra mấy vạn người, qua đó nghênh địch rồi."

Những lời này làm cho phu thê Mã Tường Lân phấn chấn, hai người cũng vội vàng leo lên chỗ cao, rất nhanh, hai người leo lên tiễn lâu tạm thời dựng lên, nhìn về phía đông xa xa.

Mưa rất lớn, làm mờ tầm mắt, khiến người ta không thể nhìn ra xa, nhưng họ có thể thấy được lượng lớn binh lính đang ùn ùn kéo tới... Mấy vạn người dưới trướng Tử Kim Lương đang đi về phía đông, mà trong màn mưa mù mịt ở phía đông, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mờ nhạt của một nhánh quân đội.

Đừng nói thấy rõ vũ khí của họ, ngay cả cờ hiệu của họ cũng nhìn không rõ ràng.

Mã Tường Lân chỉ có thể mơ hồ thấy được nhân số của nhánh quân đó chỉ có mấy nghìn.

"Viện quân tới không nhiều lắm." Mã Tường Lân tỏ vẻ lo lắng: "Rất khó cứu được chúng ta, nói không chừng trái lại sẽ bị tặc tử đánh bại, không khéo chúng ta còn phải đánh ra ngoài cứu người."

Gã vừa mới nói xong câu đó, liền nghe được phía đông vang lên tiếng hò hét rất lớn, chắc là tặc quân dưới trướng Tử Kim Lương đang hò hét lấy tỉnh thần, chuẩn bị xung phong.

Thế nhưng, âm thanh của chúng lập tức chìm trong im lặng.

Bởi vì, âm thanh của hoả súng càng thêm vang dội, lực xuyên thấu càng mạnh hơn vang lên, hơn nữa âm thanh hỏa súng cực kỳ dày đặc, có thể thấy được số lượng hỏa súng rất nhiều, sau một loạt âm thanh đoàng đoàng đoàng đoàng, tiếng hò hét của quân Tử Kim Lương liền biến thành tiếng gào khóc kêu cha gọi mẹ...

"Hống!"

Quân Tử Kim Lương bắt đầu tán loạn chạy về phía tây...
Bình Luận (0)
Comment