Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 559 - Chương 559: Cơm Tối Không Thể Ăn Thịt Buổi Trưa

Chương 559: Cơm tối không thể ăn thịt buổi trưa Chương 559: Cơm tối không thể ăn thịt buổi trưaChương 559: Cơm tối không thể ăn thịt buổi trưa

Lão Nam Phong quay về Mã Tường Lân tức giận chửi một hồi, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Trên chiến trường âm thanh hoả súng, tiếng la giết, còn cộng thêm cả tiếng mưa to, những âm thanh này trộn lẫn với nhau, tiếng chửi chút xíu đó của Lão Nam Phong có tác dụng chó gì.

Mã Tường Lân căn bản không nghe thấy, gã tiếp tục đơn thương độc mã, tung hoành tới lui trong trận địa địch, oai phong lẫm liệt, từ "Cẩm" trong Tây Lương Cẩm Mã Siêu đó cũng không phải khoác lác, chính là dùng để hình dung Mã Siêu đẹp trai oai phong.

Mà Mã Tường Lân được xưng "Tiểu Mã Siêu", vậy nhất định phải đẹp rồi, độc nhãn cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của gã.

"Oai phong cái con bà ngươi." Lão Nam Phong cầm lấy hỏa súng lại muốn bắn.

Trình Húc lại đè lấy hỏa súng của hắn: "Đừng bắn, nhìn xem Xuyên trung Bạch Can binh đánh trận cũng tốt, tri dĩ tri bỉ mà."

Lão Nam Phong nghe được cái từ "bỉ" này, trong lòng mấp máy, đúng rồi, chúng ta cũng không phải quan binh chân chính, bộ mặt của thôn Cao Gia ta sớm muộn gì cũng phải tự mình lấy thiên hạ, triều đình và chúng ta không phải là người cùng đường, đó không phải là "bỉ" sao?

Lão Nam Phong nhếch môi, cười hắc hắc một tiếng: "Hay là, dứt khoát thừa dịp loạn, cho Mã Tường Lân một phát đi luôn, 'Bỉ' liền thiếu một viên đại tướng, hơn nữa trong hỗn chiến, ai cũng không thể nói chúng ta là cố ý."

Trình Húc lắc đầu: "Tiểu Mã Siêu này xưa nay không làm việc gì xấu, Thiên Tôn sẽ không cho phép giết người như vậy."

Lão Nam Phong cũng không ý kiến nữa.

Trình Húc lớn tiếng hạ lệnh: "Toàn quân đình chỉ xạ kích, Ky Binh doanh có thể chuẩn bị đánh chó rơi xuống nước rồi."

Tạo Oanh lắc đầu thở dài: "Trước đây, ky binh đều dùng để tiên phong, chỉ có ở thôn Cao Gia chúng ta, là đem ky binh dùng để đánh chó rơi xuống nước."

Khi mọi người nói đến điểm này, Bạch Can binh đã giao chiến cùng tặc quân.

Mã Tường Lân một mình cưỡi chiến mã, chạy loạn trong trận địa địch, căn bản không quản phía sau, mà chỉ huy của Bạch Can binh là một nữ tử t+iZÝna mao bình thizờồng thoa† nhìn có chú† hào sảna mắc môt thân quân trang.

Bạch Can binh dưới sự chỉ huy của nàng đánh cũng rất có bài bản.

Bạch Can thương hàng trước tựa như một rừng thương, đâm loạn về phía tặc quân, đâm trúng còn móc lại về phía sau, kéo chúng ngã xuống đất, trường thương của Bạch Can binh hàng sau thì đâm xuyên qua khe hàng trước, đâm về phía quân địch tới gần.

Tặc quân vừa mới bị hỏa súng đánh toang sĩ khí, vốn đang ở trạng thái tán loạn, bị Bạch Can thương trận như vậy bắt được, hoàn toàn không có dũng khí chống lại, bị đâm cho kêu thảm thiết liên tục.

Tặc khấu bị kẹp ở giữa dân đoàn thôn Cao Gia và Bạch Can binh, sợ quá đành phải tản ra, bỏ chạy về hai bên.

Nhưng chúng tản ra chạy về hai bên cũng không thoát, đội ky binh của Tạo Oanh lập tức phi ngựa chạy tới, đuổi theo tặc binh chém loạn một trận, đã chém chết không ít người đang bỏ chạy, kêu cha gọi mẹ.

Một hồi lâu sau, tất cả tặc quân đã tan rã.

Dân đoàn và Bạch Can binh cuối cùng cũng tụ họp lại với nhau.

Mã Tường Lân chạy tới phía trước dân đoàn, đảo mắt qua bên này, rốt cuộc lần này đã nhìn rõ, trong đội ngũ có một lá cờ dựng thẳng, phía trên viết một chữ "Hình" to, bên cạnh còn có hàng chữ nhỏ "thủ bị Bồ Châu".

Mã Tường Lân ôm thương nói: "Đội ngũ tới là của thủ bị Bồ Châu Hình tướng quân sao?"

Hình Hồng Lang đánh ngựa ra khỏi hàng: "Chính là lão nương."

Mã Tường Lân nhìn thấy đối phương là một viên nữ tướng, cũng không khỏi ngẩn người: ơ, triều đình còn có nữ tướng ngoại trừ mẹ và vợ ta?

Hình Hồng Lang thấy vẻ mặt gã cổ quái, còn tưởng rằng gã biết thân phận của mình, nói lầm bầm: "Nhìn cái gì vậy? Vẻ mặt của ngươi, là khinh thường thương nhân muối sao?"

Mã Tường Lân: "Hả, cô là thương nhân muối?"

Thì ra căn bản gã không biết lai lịch của thủ bị Bồ Châu Hình tướng quân này, dù sao Hình Hồng Lang mới được Dương Hạc "chiêu an" không bao lâu, khi đó tốc độ truyền tin tức lại chậm, công văn của triều đình lại phát đi lung tung hết.

Coi như là quan địa phương cũng có khả năng không rõ biến động nhân sự của huyện bên cạnh, càng đừng nói đến tướng quân xuất chỉnh bên ngoài.

Hình Hồng Lang thuận miệng tự giới thiệu hai câu, Mã Tường Lân thế nhưng lại từng gia nhập quân của Vương Gia Dận, gần đây mới nương nhờ vào triều đình.

Nghĩ tới đây, trong lòng gã cũng không khỏi thất kinh: cũng may nữ nhân này nương nhờ vào triều đình, hiện tại là phe mình, nếu như vẫn còn ở bên lưu khấu, nhánh quân này của ta sẽ phải toàn quân bị diệt trong trận chiến này rồi.

"Hình tướng quân thực lực không tầm thường." Mã Tường Lân ôm quyền: "Bản tướng quân cực kỳ kính phục."

"Không dám không dám." Hình Hồng Lang cũng thuận miệng nói đùa: "Thảo nào huyện Bồ có thể đứng vững trước vây công mấy ngày của tặc quân, thì ra là có Xuyên trung Bạch Can binh nổi tiếng thiên hạ đóng ở đây."

Mọi người trao đổi một cái mã thí, ra xã hội làm việc chính là mượt mà như thế, sau đó mới bắt đầu đi vào chủ đề chính.

Dân đoàn theo Mã Tường Lân đi vào trong huyện Bồ.

Lúc này mọi người mới phát hiện, huyện Bồ không có tường thành, nơi trước kia vốn là tường thành thì hiện tại chất đầy đá, gỗ, xe hư các loại lên đó, xếp thành một vòng tròn, vây quanh huyện thành ở bên trong.

Trịnh Đại Ngưu nhịn không được liền ngạc nhiên nói: "Ồ, vì sao tường thành là như thế này?"

Tạo Oanh bên cạnh thấp giọng nói: "Rất rõ ràng, thành trì này vào một năm trước từng bị lưu khấu công phá, cho nên tường thành đã bị hủy đi."

Lúc này Trịnh Đại Ngưu mới bừng tỉnh hiểu ra: "Vậy lão bách tính ở đây..."

Mã Tường Lân quay đầu, vẻ mặt nặng nề: "Lão bách tính ở đây rất thảm, năm ngoái gần như có phân nửa huyện dân bị lưu khấu bức ép chạy rồi, phân nửa còn lại cũng bị cướp đến nỗi nhà chỉ có bốn bức tường, thật vất vả mất thời gian một năm mới khôi phục một chút, không ngờ năm nay lưu khấu lại tới, hiện tại trong thành... ài."

Mọi người trầm mặc.

Đúng lúc này, con rối Thiên Tôn ngồi trên vai Cao Sơ Ngũ hơi giật giật, dùng giọng nói rất nhỏ nói bên tai Cao Sơ Ngũ: "Đưa quân lương của chúng ta cho lão bách tính trong thành một ít đi."

Cao Sơ Ngũ: "Tuân lệnh."

Mã Tường Lân quay đầu: "Ngươi đang nói tuân lệnh với ai?"

Cao Sơ Ngũ nhếch môi: "Ông trời."

Mã Tường Lân liếc mắt liền nhìn ra, đó là một tên ngốc, bỏ đi, không Đoàn người đi qua tường thành đổ nát, đi vào bên trong thành, chỉ thấy nhà cửa trong thành mười gian chỉ còn năm, quả nhiên nhân khẩu đã bị bức ép đi phân nửa, phân nửa còn lại thì mặt mày xanh xao, gầy trơ cả xương.

"Thạch Trụ Thổ Gia tộc chúng tôi cũng không giàu có, binh lương khi vào kinh cần vương đều là tự mình kiếm, thật sự là không dư dả, ta cũng giúp được bọn họ, ài."

Hắn vừa dứt lời, liền thấy Cao Sơ Ngũ ngồi xổm xuống bên cạnh một đứa bé đói đến mức gầy giơ xương, đưa tay lấy từ trong người ra một hộp gỗ nhỏ rồi đưa vào trong tay đứa bé: "Lại đây, hài tử, cái này cho ngươi ăn."

Đứa bé vẻ mặt ngỡ ngàng nhận lấy cái hộp, mở nắp ra, sau đó liền phát hiện, trong hộp có một miếng thịt cổ quái, hình vuông, nhìn không ra là thịt từ bộ vị nào trên thân con heo.

Cao Sơ Ngũ nhếch miệng cười nói: "Cái này là thịt buổi trưa, ăn rất ngon, hơn nữa làm cũng đơn giản, chỉ cần hâm nóng một chút là được."

Đứa bé ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Thế nhưng hiện tại đã hoàng hôn, chỉ có thể ăn cơm tối, thịt buổi trưa này phải để tới buổi trưa ngày mai ăn sao?"

Cao Sơ Ngũ: "Oa, ngươi là một thiên tài, nói y chang như ta khi lần đầu tiên nhận được miếng thịt này."

Mọi người cùng nhau ôm mặt, đây là tên ngốc, không phải thiên tài.
Bình Luận (0)
Comment