Chương 560: Chạy tới bên bờ Hoàng Hà là được
Chương 560: Chạy tới bên bờ Hoàng Hà là đượcChương 560: Chạy tới bên bờ Hoàng Hà là được
Đứa bé được Cao Sơ Ngũ chỉ điểm, bỏ miếng thịt buổi trưa vào trong cái nồi đang nấu nước sôi bên cạnh, trong thành hiện tại khắp nơi đều là nồi nấu nước sôi, đây là vì ứng phó tặc quân công thành, các lão bách tính chỉ cần vừa nhìn thấy sắp đánh trận, liền lập tức bắt đầu nấu nước.
Nếu như tặc quân công tường thành tạm thời kia, họ sẽ dùng nước sôi hắt, giúp đỡ Bạch Can binh thủ thành.
Đứa bé nhúng miếng thịt vào trong nồi nước sôi, qua không bao lâu, Cao Sơ Ngũ liền cười: "Được rồi! Được rồi! Có thể vớt lên rồi."
Đứa bé cầm hai cây đũa tre muốn gắp thịt lên, nhưng nó gắp mãi mà không được, Cao Sơ Ngũ liền giành lấy đũa rồi cắm vào miếng thịt, sau đó cầm lên.
Đứa bé: "A, thịt này có vẻ rất mềm."
Nó đưa miếng thịt đến bên mép, thổi thổi, cắn xuống một miếng, sau đó vẻ mặt trong nháy mắt có thể nói cực kỳ đặc sắc.
Ngon! Quá ngon!
Đứa bé cả đời này chưa từng được ăn thứ ngon như vậy.
Nó không nói một lời nào, chỉ vùi đầu cắn nhồm nhoàm miếng thịt, mặc dù nó không nói một chữ, nhưng thứ này ăn ngon thế nào thì đều đã viết trên mặt rõ ràng.
Lão bách tính khác bên cạnh không giấu nổi ánh mắt ước ao đố kị, không ít người ôm cái bụng của mình, tưởng tượng một chút mình cũng đang ăn món ngon gì đó.
Trịnh Đại Ngưu bên cạnh cũng sờ bụng: "Ôi, nhìn ta cũng muốn ăn rồi."
Cao Sơ Ngũ: "Đây là quân lương, Đại Ngưu ngươi cũng có mà."
Trịnh Đại Ngưu: "Mới ra binh doanh đã ăn hết rồi."
Mọi người cạn lời.
Tạo Oanh lặng lẽ kéo Trịnh Đại Ngưu một cái, nhét vào trong tay hắn một miếng thịt buổi trưa.
Mã Tường Lân không chú ý tới vẻ mặt của mấy tướng lĩnh dân đoàn, ánh mắt của gã rơi vào trên người các lão bách tính, không khỏi khẽ thở dài, nghĩ thầm: Kẻ có tiền khi tâm tình tốt, tùy ý bố thí cho người nghèo một miếng thịt, là có thể khiến người nghèo cảm động như vậy rồi, thế nhưng cái này cũng chả có tác dụng gì. Đang nghĩ tới đây, lại thấy Cao Sơ Ngũ sờ sờ đầu của đứa bé kia, đứng dậy, nói bên tai Hình Hồng Lang cái gì đó.
Sau đó Hình Hồng Lang lớn tiếng nói: "Thiên Tôn có lệnh, đem quân lương của chúng ta chia cho các lão bách tính một nửa."
Vừa nói ra những lời này, Mã Tường Lân liền kinh hãi.
Chỉ thấy hơn 4000 binh sĩ phía sau Hình Hồng Lang đều mở bọc hành lý, lấy ra binh lương của mình.
Khi binh sĩ thôn Cao Gia xuất chinh sẽ tùy thân mang theo mấy ngày binh lương.
Những binh lương này vừa có chay có mặn, mỗi người có hai hộp thịt buổi trưa, một túi gạo đã phơi nắng rất khô rất khô, một cái bánh nướng to, mấy miếng bánh khô kỳ lạ.
Trong đó hạt gạo khô và bánh nướng, lấy kỹ thuật của bản thân thôn Cao Gia đã làm được, cũng là lương thực các binh sĩ bình thường mang theo khi hành quân đánh trận.
Mà thịt buổi trưa và bánh quy khô kỳ lạ kia, chính là do Lý Đạo Huyền "ban thưởng".
Hơn 4000 binh sĩ, lấy ra quân lương của mình, một chia thành hai, sau đó cất đi một phần trong đó, một phần còn lại thì thống nhất giao lên.
Hình Hồng Lang giao một nửa số quân lương này cho Cao Sơ Ngũ bên cạnh: "Sơ Ngũ, Thiên Tôn hạ lệnh đối với huynh, cho nên sẽ do huynh phân phát số lương thực này cho lão bách tính trong thành đi."
Cao Sơ Ngũ nhếch miệng cười: "Hắc hắc, ta chia cái này chính là sở trường, năm đó chia đồ ăn trong thôn Cao Gia, thôn trưởng toàn giao cho ta không đó."
Mọi người cười: "Đó là bởi vì ngươi ngốc, người ngốc sẽ không tham ôm
Cao Sơ Ngũ: "A, tham ô làm gì? để bị Thiên Tôn đập chết sao?"
Mọi người cười to.
Mã Tường Lân ở bên cạnh nhìn, đám người này không ngờ thật sự bắt đầu phát lương cho lão bách tính, thịt buổi trưa ăn ngon kia, bánh khô kỳ lạ, cứ như vậy đơn giản giao cho lão bách tính, lông mày lại không nhăn lấy một cái.
Lão bách tính nhận được lương thực liền hoan hô nhảy nhót, cả toà thành đều náo nhiệt hẳn lên.
Mã Tường Lân nhịn không được thấp giọng nói: "Các ngươi có nhầm ngươi làm sao duy trì? Kế tiếp còn không biết phải đánh với lưu khấu bao lâu nữa."
Hình Hồng Lang cười nói: "Mã tướng quân suy nghĩ nhiều rồi, ta xem qua bản đồ, từ huyện Bồ đi về hướng tây, 50 dặm là huyện Đại Ninh, lại đi 50 dặm chính là bờ Hoàng Hà. Nói cách khác, từ nơi này đến Hoàng Hà, gần 100 dặm."
Mã Tường Lân: "Đúng vậy, bên bờ Hoàng Hà thì làm sao?"
Hình Hồng Lang: "Quân lương còn lại của chúng tôi, chỉ cần có thể đi tới bên bờ Hoàng Hà là đủ rồi."
Mã Tường Lân hỏi chấm?
Điều này thật sự khó hiểu!
Tuy nhiên, thê tử gã Trương Phượng Nghỉ lại lập tức hiểu ngay: "Họ có đội thuyền, có thể tiếp tế lương thực bên bờ Hoàng Hà."
Mã Tường Lân bừng tỉnh hiểu ra, thế nhưng lập tức lại ngẩn người: "Năng lực thuyền vận của triều đình tại thượng du Hoàng Hà rất yếu, thậm chí có thể nói hầu như không có, chỉ có thể dựa vào lực lượng vận tải của dân gian, mà chút lực vận tải đó của dân gian, có thể chèo chống cho hậu cần của mấy nghìn binh sĩ sao?"
Phượng Nghỉ đè thấp giọng nói: "Cô ấy tự giới thiệu là thương nhân muối mà, thương nhân muối toàn chơi buôn lậu, nói không chừng thật sự có nhiều thuyền dân để dùng."
Lúc này Mã Tường Lân mới hiểu, phải thôi, thương nhân muối mà. Nghe nói thực lực của thương nhân muối Sơn Tây cũng chỉ yếu hơn Tấn thương một chút, đều là mấy nhân vật độc ác, hiện tại xem ra, nàng hung ác là thật, mấy nghìn cây hoả súng vừa lấy ra... hù chết người.
Nghĩ tới đây, Mã Tường Lân lại có nghỉ vấn mới.
"Đúng rồi, Hình tướng quân, hỏa súng của các người, làm sao có thể dùng trong mưa được?"
Hình Hồng Lang không muốn trả lời vấn đề này, có ý định giấu giếm.
Nhưng con rối Thiên Tôn trên vai Cao Sơ Ngũ lại thấp giọng nói: "Có thể nói cho hắn."
Hình Hồng Lang thầm lấy làm lạ: xem ra Thiên Tôn không xem Bạch Can binh trở thành quân địch.
Thật ra hiện tại nàng từ từ xem cũng hiểu, nếu như là văn võ quan viên yêu nước, không giở trò, Thiên Tôn chưa từng xem là quân địch, nói cách khác, đây toàn là mục tiêu sau này thôn Cao Gia có thể tranh thủ, thu Đã như vậy thì nói thôi.
Hình Hồng Lang gọi một tên lính điểu súng nòng xoắn tới.
Cây súng này nhìn từ bên ngoài là không thấy rãnh nòng súng bên trong, cho nên thoạt nhìn cũng như điểu súng bình thường, không tính là trang bị hiếm lạ. Trong quân của Mã Tường Lân cũng có mấy cây, chỉ là không được quy mô.
Súng binh kia trước tiên dùng nón che, nạp đạn dược cho điểu súng xong, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ, rắc một tiếng chụp lên vị trí cơ quan của hỏa súng, sau đó mới giơ nó lên.
Mã Tường Lân vừa nhìn thì đã hiểu: "Ồ, thì ra hộp gỗ này là để che mưa, đồ vật này thật thú vị."
Gã đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: "Biên quân Liêu Đông không thích dùng điểu súng, bởi vì Liêu Đông gió lớn, gió sẽ thổi bay dẫn dược, thế nhưng, nếu như cũng trang bị cho điểu súng của biên quân Liêu Đông một cái hộp gỗ như vậy, chẳng phải nó cũng có thể ngăn cản gió?"
Mã Tường Lân thoáng cái trở nên kích động: "Thứ này rất nhỏ, tác dụng lại rất lớn a, Hình tướng quân, sao ngài không đem phát minh này của mình đăng báo triều đình, để cho biên quân Liêu Đông chế tạo sử dụng số lượng lớn, vậy khi chúng ta đối phó Kiến Nô sẽ thuận tiện hơn nhiều rồi."
Hình Hồng Lang mỉm cười nhìn thoáng qua con rối Thiên Tôn, thấy Thiên Tôn hơi gật đầu, nàng liền quay đầu cười nói: "Nếu như có thể giúp được biên quân đối phó Kiến Nô, vậy ta sẽ giao nộp lên thử xem."