Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 578 - Chương 578: Đã Đến Tây An

Chương 578: Đã đến Tây An Chương 578: Đã đến Tây AnChương 578: Đã đến Tây An

Trên mặt Cao Nhất Diệp nở nụ cười.

Mua quan bán quan, chậc chậc! Đây cũng là hành vi Thiên Tôn vô cùng khinh bỉ.

Trong giờ tư tưởng chính trị Thiên Tôn giảng cho Cao Nhất Diệp, một mặt trong đó chuyên môn giảng qua nguy hại của việc mua quan bán quan.

Tuy nhiên, trong câu chuyện trước kia, mua quan bán quan thường thường xảy ra dưới tình huống các quan viên tham ô hủ bại, mua quan bán quan trước mắt lại là bản thân hoàng đế.

Trong tai Cao Nhất Diệp nghe được tiếng nói cười khế của Thiên Tôn: "Vì giữ lại cái quần lót của mình, ngay cả thể diện của hoàng gia Chu Do Kiểm cũng không cần nữa. Phải thôi, nếu như quần lót cũng mất luôn, càng thêm không có thể diện."

Cao Nhất Diệp đỏ cả mặt: Nói cái gì quần lót hay không quần lót, người ta là nữ hài tử nha. Thiên Tôn thật là xấu, lần trước còn nói cái gì béo mới có cảm giác.

Nàng tạm thời không trả lời Ngô Sân, mà chuyển sang Sử Khả Pháp: "Sử đại nhân, việc lần này bị Tần vương phủ cướp đi phân hóa học, có thể khiến ngươi nhớ tới cái gì không?"

Sử Khả Pháp thầm kinh hãi, trong đầu lập tức nhớ tới mấy thuật ngữ gì mà sức sản xuất tiên tiến cùng chế độ chính trị lạc hậu, sợ quá hắn vội vàng cố sức lắc đầu, muốn ném những lời này ra khỏi tâm trí mình.

Cao Nhất Diệp cũng không ép hắn, lại chuyển lực chú ý sang trên người Ngô Sân: "Ngô đại nhân, giả như ta bán thiếu cho ngươi một số lượng phân hóa học, ngươi có thể bảo đảm nó sẽ không bị cướp đi một lần nữa sao?"

Ngô Sân: 'Ặc... cái này..."

Đó là một vấn đề!

Ngô Sân suy nghĩ kỹ càng: "Ta sẽ tổ chức thêm nhân thủ, bảo vệ cửa hàng phân hóa học, không cho phép người của Tần vương phủ trở lại nhúng chàm nữa."

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Vô dụng, ngươi là quan văn, lại không có binh của riêng mình. Ngươi chỉ có thể sử dụng nha dịch và vệ sở binh, thế nhưng nha dịch và vệ sở binh đều là người địa phương Tây An, người địa phương nào dám đối nghịch với Tần vương phủ? Tần vương phủ lại phái người tới cướp, họ chỉ biết hỗ trợ đưa phân hóa học đi, làm sao dám liều mạng giúp ngươi bảo vệ?"

Ngô Sân và Sử Khả Pháp đều giật mình.

Hai người thật đúng là không có cách nào, chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.

Cao Nhất Diệp: "Trừ phi, dùng người của ta."

Ngô Sân: "Chỉ giáo cho?"

Cao Nhất Diệp: "Người của ta không phải là người Tây An, không sợ Tần vương phủ, phân hóa học do bọn họ trông coi, nếu như người của Tần vương phủ tới cướp, người của ta liền dám đánh."

Khi nói ra từ "đánh" cuối cùng, giọng điệu của Cao Nhất Diệp không nhịn được mềm đi, dù sao nàng cũng là tiểu cô nương, cũng chưa thật sự từng đánh ai, sát khí của chữ đánh này thật đúng là có vẻ không đủ.

Tuy nhiên, ngay khi nàng nói ra chữ này, Bát Địa Thỏ phía sau lại đồng thời nhếch môi, bồi thêm một câu rất dữ dằn: "Đánh tụi nó!"

Lời này của Thỏ gia có thể nói rất không quy củ. Khi lão đại nói chuyện, đâu đến phiên một hộ vệ như hắn lên tiếng, nhưng hắn vốn là người luôn luôn không quy củ, cả thôn Cao Gia cũng chỉ có hắn dám không quy củ như thế, đổi lại là người khác sẽ không dám nói lời nào, chỉ có hắn dám, kết quả hắn liền vừa vặn bù đắp chút khí thế hung hãn còn thiếu của Cao Nhất Diệp.

Ngô Sân: "Ồ, ngươi thật dám động vào người của Tần vương phủ?"

Bát Địa Thỏ cười gian: "Hạng người vi phạm pháp lệnh, ức hiếp lương dân, bản thỏ không đứa nào không dám đánh. Bản thỏ hành tẩu giữa thiên địa, chính là vì trừng ác dương thiện."

Ngô Sân: "Ồ."

Hắn đã nhìn ra, đây chỉ là một tên hồ đồ, tay nhanh hơn não.

Sử Khả Pháp đè thấp giọng nói: "Nếu như hắn dám đánh, hạ quan liền dám che chở hắn."

Thật ra Ngô Sân cũng có ý nghĩ tương tự, mặc dù Tần vương phủ thế lớn, nhưng các quan văn cũng không sợ hắn. Các quan văn chỉ đau đầu nhất là trên tay không có binh, khi chơi cứng với Tần vương phủ sẽ dễ ăn thiệt thòi trước mắt, nhưng nếu như trước mắt không chịu thiệt, về sau lên đến triều đình đấu võ mồm, quan văn căn bản không thể bại bởi Tần vương phủ.

Nói trắng ra một chút, nếu quản sự của Tần vương phủ chạy tới đánh thuộc hạ của quan văn, quan văn không làm gì được đối phương. Nhưng vương phủ cũng không làm gì được các quan văn.

Dù sao thì chỉ cần không đi động đến quân chính quy, nếu chỉ vận dụng gia đinh, cùng lắm chỉ là cãi lộn mà thôi.

Ngô Sân và Sử Khả Pháp trao đổi một ánh mắt, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự tán thành, vậy thì không có gì phải ngại nữa.

Ngô Sân quay đầu nhìn Cao Nhất Diệp: "Phu nhân, việc này chúng ta cứ quyết định như vậy đi, người của phu nhân đến cửa hàng, bảo đảm phân hóa học có thể bán đến tay lão bách tính, nếu xảy ra xung đột gì với Tần vương phủ, bản quan sẽ một mình gánh chịu."

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Vậy không thành vấn đề rồi."

Sáng sớm hôm sau, lại một lô phân hóa học được chuẩn bị sẵn sàng.

Bởi vì hai nơi Thiểm Tây, Sơn Tây mấy ngày nay đều đang mưa, thậm chí có cả tuyết rơi, cái gọi là thụy tuyết triệu phong niên, sang năm không khéo sẽ là một mùa bội thu, ruộng đất có thể trồng trọt cũng sẽ nhiều hơn so với khi hạn hán, phân hóa học cần đến tự nhiên cũng nhiều hơn.

Cho nên thôn Cao Gia đã chuẩn bị mấy chục xe phân hóa học, đoàn xe trùng trùng điệp điệp xuất phát về hướng phủ Tây An.

Mà người phụ trách suất lĩnh đoàn xe này đương nhiên là Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử.

Hai người còn dẫn theo 100 binh sĩ dân đoàn thôn Cao Gia, đương nhiên, đi phủ Tây An không thể mặc giáp, cũng không thể mang hỏa súng, cho nên 100 binh sĩ này toàn là hảo thủ sử dụng vũ khí lạnh.

Bát Địa Thỏ đứng đằng trước đội ngũ, cười ha ha: "Tây An, bản thỏ gia tới rồi, ha ha ha, trạm thứ nhất hành hiệp trượng nghĩa, chính là cố đô Tây An, sân khấu của bản đại gia quả nhiên phải lớn nhất ngay từ đầu."

Trịnh Cẩu Tử trợn trắng mắt: "Không có giáp, cũng không có hỏa súng kiểu mới, ưu thế của chúng ta cũng không lớn, ngươi đừng đắc ý vênh váo, cẩn thận bị người của Tần vương phủ đập cho, vậy thì không có chỗ nào mà minh oan đâu."

Bát Địa Thỏ cười to: "Không có giáp và hỏa súng, sẽ chỉ làm khó người như ngươi, đối với đại hiệp giang hồ như bản thỏ gia, không có chút ảnh hưởng gì. Ngươi nghe nói qua đại hiệp giang hồ nào mặc giáp còn mang hỏa súng chưa? Đại hiệp chỉ cần một bộ áo vải, thanh phong ba thước, vậy là đủ rồi."

Trịnh Cẩu Tử chỉ biết ôm mặt.

Bát Địa Thỏ vỗ kiếm cười to: "Hôm nay bản thỏ gia sẽ dùng thanh nhang ba thước. †h hô thế aian này lãng lãng càn khôn" Trịnh Cầu Tử: "Ta có thể đánh ngươi không?"

Đúng lúc này, trên một chiếc xe chở phân bón có một người đội nón tre, y đột nhiên ngẩng đầu lên cười nói: "Đã đến Tây An!"

Lúc trước Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử vẫn chưa chú ý tới người đội nón tre này, hiện tại tập trung nhìn vào, mới phát hiện lại là một Thiên Tôn.

Hai người giật nảy mình: "Oa, tham kiến Thiên Tôn! Sao Thiên Tôn ngài cũng tới đây?"

Silicon Thiên Tôn cười hắc hắc: "Đi chơi."

Phải thôi, Thiên Tôn ham chơi, mọi người đều biết.

Y là thần tiên thích du hí nhân gian nhất mà người thôn Cao Gia từng thấy, không có một trong.

Đương nhiên, lần này y tới Tây An, ngoại trừ chơi, còn có nguyên nhân càng sâu hơn, chỉ là không tiện nói cho bọn Bát Địa Thỏ biết.

Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền đã cách Tây An càng ngày càng gần.

Hiện tại y đã có thể thấy được khu Diêm Lương Tây An tại hậu thế, cách khu vực trung tâm còn khoảng 100 dặm lộ trình, chỉ cần để cho một số lão bách tính thu được cảm giác hạnh phúc, chỉ số cứu vớt lại tăng thêm một chút, phủ Tây An sẽ tiến vào tầm nhìn của y rồi.

Đây chính là một thành thị cố đô vô cùng quan trọng, Lý Đạo Huyền cũng rất có hứng thú đến xem.
Bình Luận (0)
Comment