Chương 579: Bát Ca tùy hứng
Chương 579: Bát Ca tùy hứngChương 579: Bát Ca tùy hứng
Bát Địa Thỏ vừa mới còn kiêu ngạo, hiện tại thấy Thiên Tôn cũng ở đây, lập tức phải thu liễm bớt lại vẻ kiêu ngạo của mình, đè thấp giọng nói: "Không xong rồi, vừa rồi ta trang bức đã bị Thiên Tôn nhìn thấy."
Trịnh Cẩu Tử cười: "Thiên Tôn thấy ngươi làm trò cũng không phải một lần hai lần, lão nhân gia người cũng không thèm trách tội ngươi, bằng không thì, cái đầu thỏ của ngươi đã bị cắt xuống đem ngâm rượu rồi."
Bát Địa Thỏ cẩn thận nghĩ lại: điều này cũng đúng!
Đối với một kẻ nghịch ngợm như hắn, Thiên Tôn xem như tương đối khoan dung rồi.
Trịnh Cẩu Tử thấp giọng nói: "Ngươi có phát hiện ra không, pho tượng Thiên Tôn đi cùng chúng ta, không quá giống như bình thường nhỉ? Đây là... tượng thiên tôn đặc biệt phải không?"
Bát Địa Thỏ: "Phát hiện rồi! Đây là pho tượng Thiên Tôn kiểu mới nhất, do Tống Ứng Tinh, Bạch công tử, thợ điêu khắc, còn có kỹ sư cao cấp tiền công 50 lượng bạc một tháng cùng chế tạo."
Trịnh Cẩu Tử: "Hình như là Tester số 1?"
Bát Địa Thỏ: "Tester là ý gì?"
Trịnh Cẩu Tử: "Ta cũng không hiểu, số hiệu này là Thiên Tôn đặt."
Hai người không nhìn lầm, thân thể lần này Lý Đạo Huyền dùng có khác với trước đây.
Nó là sản phẩm tổng hợp kỹ thuật của thôn Cao Gia, tên đẩy đủ phải là "Silicon Thiên Tôn xương thép test 01", bên trong nó có khung xương làm từ thép, rất cứng rắn, khớp xương linh hoạt có thể xoay tròn, bàn tay cũng có thể cầm nắm.
Sau khi chế tạo xong khung xương, các kỹ sư lại dùng chất liệu silicon bao lấy khung xương, làm thành thân thể, các bộ phận của thân thể đều do thợ điêu khắc làm một cách tỉ mỉ, tận lực làm cho giống người thật nhất.
Tiếc nuối duy nhất là, khu vực ở phía bụng dưới lại có cấu tạo bằng phẳng nhẫn bóng, khụ, không có cái đó, thật sự thợ điêu khắc không dám làm cái đó, làm nhỏ sẽ sỉ nhục Thiên Tôn, làm lớn hình như cũng sỉ nhục Thiên Tôn, cho nên vẫn là không làm cho thỏa đáng.
Lần này y phục cũng không phải điêu khắc ở trên người nữa, mà là cần phải mặc vào quần áo, cho nên đương nhiên trên ăn mặc Lý Đạo Huyền phải phát huy đầy đủ cho Thiên Tôn này. giàu hay mặc trong các bộ phim quan trường cổ đại, khiến cho bề ngoài của nó rất lịch lãm, tay phải cầm quạt, tay trái xách lồng chim, bên trong lồng còn có một con Bát Ca của Tam Thập Nhị nuôi ở nhà.
Lý Đạo Huyền muốn sắm vai công tử ca của một nhà giàu có, nên đã đi mượn con Bát Ca này.
Lúc này đã đến cửa thành Tây An, Sử Khả Pháp đứng ở cửa thành nghênh đón, thủ binh hiển nhiên cũng sẽ không đi ra tra xét đoàn người này, mà trực tiếp mở cửa thành cho đi.
Mấy chục chiếc xe phân hóa học, chậm rãi chạy vào trong thành Tây An.
Tại góc đường xa xa, một người của Tần vương phủ trốn ở trong góc, nhìn qua bên này một cái, lập tức quay sang ra hiệu cho hai bang nhàn bên cạnh, hai bang nhàn kia lẩn vào trong đám người, tìm cách tiếp cận qua.
Sử Khả Pháp vốn tới nghênh đón đám người Bát Địa Thỏ, không ngờ lại nghênh đón một cậu ấm nhà giàu, nhìn trái, ngó phải, vẫn cảm thấy hơi quen mắt.
Hắn ở bên bờ Hoàng Hà từng thấy phiên bản silicon của Đạo Huyền Thiên Tôn, khi dạo chơi tại thôn Cao Gia cũng gặp qua Thiên Tôn, thế nhưng sau đó không được thấy nữa, hơn nữa trên người Thiên Tôn trước mắt không mặc đạo bào, mà là một bộ y phục công tử ca, cũng càng thêm không dễ nhận ra.
Hắn không khỏi sửng sốt: "Vị này chính là?"
Lý Đạo Huyền cười hắc hắc: "Tại hạ đương nhiệm gia chủ Lý gia, Lý Đạo Huyền, không nghĩ tới lại trùng tên với tổ tiên Đường triều, hắc hắc."
Lời này vừa ra khỏi miệng đã dọa Sử Khả Pháp giật mình, cả thôn Cao Gia đều là của người trước mắt này a. Vậy thật đúng là siêu cấp phú gia tài lực vô địch, đáng sợ vô cùng.
Sử Khả Pháp ôm quyền: "Không nghĩ tới, gia chủ Lý gia lại còn trẻ như thế."
Lý Đạo Huyền: "Phu nhân ta còn trẻ mà, ta trẻ một chút cũng đâu có gì khó hiểu?"
Sử Khả Pháp cẩn thận nghĩ lại, cũng phải thôi. Cao Nhất Diệp cũng chỉ khoảng 20 tuổi đầu, nàng cũng không phải là thiếp, là chính thê, chính thê thường sẽ không nhỏ hơn trượng phu mấy tuổi, chỉ có thiếp mới nhỏ hơn mấy chục tuổi, cho nên gia chủ Lý gia rất trẻ cũng không khó hiểu.
Sử Khả Pháp: "Lần này Lý viên ngoại tới Tây An, chẳng lẽ là..."
"ÐiZZno nhiên là tới làm ch dựa cho các nawØi" Lý Đao Huyần cười: "Việc phân hóa học quan hệ đến dân sinh, quan hệ đến sinh kế của toàn bộ lão bách tính Thiểm Tây, cũng không thể để Tần vương phủ tùy ý xằng bậy, ta tới để dẹp loạn."
Sử Khả Pháp thầm nghĩ: Lý gia không ngờ coi trọng việc này như vậy, ngay cả gia chủ cũng đích thân tới. người này thực lực rất mạnh, hắc bạch lưỡng đạo ăn cả, phía sau y khẳng định còn có Đạo Huyền Thiên Tôn làm chỗ dựa, xem ra lần này ta và Ngô đại nhân có cường viện rồi.
Hắn hạ giọng nói: "Tần thế tử kia..."
Còn chưa kịp nói câu kế tiếp, Bát Ca trong lồng chim ở tay trái Lý Đạo Huyền đã lên tiếng kêu: "Không cứng nổi đâu."
Sử Khả Pháp giật mình.
Lý Đạo Huyền: "Ôi trời, xin lỗi xin lỗi, chủ nhân của con Bát Ca này không đứng đắn lắm, toàn học mấy lời không đứng đắn."
Sử Khả Pháp cũng không có tâm tình để ý tới một con chim, liền ném chuyện này ra sau đầu: "Tần thế tử kia vốn không biết gì về chuyện này, chỉ là hạ nhân làm loạn, thế nhưng sau khi bản quan và Ngô đại nhân buộc tội hắn, hiện tại hắn cũng đã biết rồi, đã tuyên bố muốn bao che khuyết điểm, muốn đấu với chúng ta tới cùng."
Lý Đạo Huyền: "Ồ, kiêu ngạo như thế sao?"
Sử Khả Pháp than thở: "Hắn là có cái nhìn đối với quan văn chúng tôi."
Lý Đạo Huyền kinh ngạc: "Vì sao?"
Sử Khả Pháp: "Sau khi Tần Vương đời trước chết đi, vốn phải nên lập tức sắc lập Tần Vương mới, thế nhưng mọi người đều biết, một khi sắc lập Tần Vương mới, hoàng thượng lại sẽ nhân cơ hội ban cho Tần vương phủ một đống đồ vật, bao gồm cả ruộng đất. Đa số ruộng đất xung quanh phủ Tây An này đã là của Tần vương phủ, nếu lại tăng thêm đất phong cho Tần vương phủ, làm sao mà chịu được? Cho nên tất cả các quan văn đều thượng thư phản đối, đối chọi với hoàng thượng, và vẫn kéo dài chuyện sắc phong Tần Vương đến bây giờ."
Lý Đạo Huyền ồ một tiếng, lười đánh giá.
Sử Khả Pháp: "Tần thế tử vẫn chỉ là một Tần thế tử, bị trì hoãn không phong được vương. Hắn cảm thấy triều đình nợ hắn phong thưởng, nợ hắn ruộng đất, cho nên hắn lấy đi một chút phân hóa học là chuyện đương nhiên. Phân hóa học giúp cho ruộng đất hiện tại của hắn tăng cường sản lượng, chẳng khác nào hắn có thêm đất phong, kiếm thêm..."
Bát Ca tiếp lời nói: "Kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Không cứng nổi đâu! Ngay cả nữ nhân cũng không chạm được." Sử Khả Pháp toát mồ hôi như mưa: "Lý viên ngoại, con Bát Ca này của ngươi..."
Lý Đạo Huyền: "Rất đáng yêu, không phải sao?"
Y cúi đầu, cười nói với Bát Ca: "Chim ngoan nói hay lắm, đêm nay cho mày thêm thịt."
Sử Khả Pháp nghĩ thầm: thứ này không ăn thịt mà! A, chờ một chút! Hình như nó muốn ăn sâu, đó cũng coi như là thịt. Chờ một chút! Rốt cuộc ta suy nghĩ cái gì? Bị Bát Ca này kéo lệch tiết tấu rồi, a a a a.
Hai người đi vòng vèo mấy con đường, thật vất vả mới đi tới trước cửa hàng phân hóa học của quan doanh.
Cửa hàng này mấy ngày trước bị người của Tần vương phủ phá phách cướp bóc một phen, hiện tại thoạt nhìn có chút thê thảm, ván cửa đổ ngả đổ nghiêng nằm một bên, bàn ghế bên trong đều ở trạng thái không trọn vẹn.
Sử Khả Pháp nói: "Lý viên ngoại, ta giao nơi này cho ngươi rồi?"
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Không thành vấn đề, ở đây ta bảo kê."
Sử Khả Pháp nghĩ thầm: Cái từ "bảo kê" này cũng nhảy ra khỏi miệng được sao? Quả nhiên ngươi không phải lộ số đứng đắn.