Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 580 - Chương 580: Họ Đang Đứng Xem

Chương 580: Họ đang đứng xem Chương 580: Họ đang đứng xemChương 580: Họ đang đứng xem

Sử Khả Pháp điều đến một đám tiểu nhị của cửa hàng phân hóa học để chuyển hàng, đưa từng bao từng bao phân bón vào trong cửa hàng, chất đống trong nhà kho phía sau. Động tĩnh này cũng không nhỏ, mấy chục xe, tới tới lui lui, ra ra vào vào.

Các lão bách tính xung quanh cũng bị kinh động, đều bu lại xem, nhìn cửa hàng lại nhập thêm hàng, mọi người không khỏi nghị luận sôi nổi: "Sử đại nhân lại đưa đến phân hóa học rồi."

"Tần vương phủ qua hai ngày nữa lại đến cướp thôi?"

"Ôi trời, lại chuẩn bị có chuyện..."

"Chó cắn chó, miệng toàn lông."

"Cũng không thể nói như vậy, Sử đại nhân và Ngô đại nhân là thật tâm muốn các lão bách tính có phân tốt để dùng, có thể trồng ra nhiều hoa mầu hơn."

Mọi người nghị luận sôi nổi, Lý Đạo Huyền lại tay trái xách lồng chim, tay phải cầm quạt, lượn trước cửa hai vòng, đồng thời thấp giọng phân phó: "Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử, ở đây giao cho các ngươi."

Hai người vội vàng hành đại lễ.

Lý Đạo Huyền cười hì hì nói: "Ta ra ngoài đi dạo đây."

Y xách lồng chim, nghênh ngang đi vào trong phố lớn ngõ nhỏ thành Tây An.

Thiểm Tây hạn hán hơn năm năm, Tây An vẫn rất phồn hoa, nhưng trong phồn hoa vẫn còn đó nét tiêu điều, trong mỗi con hẻm luôn có thể nhìn thấy cảnh nạn dân co ro khốn khổ.

Những nạn dân này cũng không phải người bản địa, bởi vì gặp hạn hán, ở quê nhà không sống nổi, họ chỉ có thể đến trong thành tìm cơ hội mưu sinh, thế nhưng trong thành công việc dành cho họ cũng không nhiều, đa số chỉ có thể lang thang ăn xin nơi đầu đường.

Ban đêm cũng không có chỗ để ngủ, chỉ có thể chui vào hẻm, ngủ dưới mái hiên các cửa hàng, gồng mình chống chịu cái lạnh. Mùa hè còn đỡ, hiện tại là mùa đông, lại có tuyết rơi, cuộc sống của những nạn dân này càng trở nên khó khăn hơn.

Lý Đạo Huyền lặng lẽ nhìn tất cả, nhưng Tây An cách tầm nhìn của y còn tới 100 dặm, y cũng không thể đưa tay tương trợ, hiện tại mặc dù dựa vào phân hóa học đã thò một tay vào Tây An, nhưng cái tay có thể đến giúp ho đưữc bao nhiêu. vâv cefñnd khâng dã nái. Y đưa tay lấy ra một nắm bạc vụn rồi ném xuống đất bên cạnh đám nạn dân kia, sau đó xách lồng chim tiếp tục nghênh ngang đi ra ngoài...

Thành Tây An, khu vực đông bắc, Tần Vương phủ.

Tần Vương phủ được xưng "Thiên hạ đệ nhất phiên phong", có tường thành, thành hào, nội bộ bố cục trang nghiêm, kiến trúc hoa mỹ, lâm viên phong cảnh như tranh, nó cùng với tường thành Tây An hình thành bố cục thành hai tầng "thành trong thành".

Đừng thấy Minh Mạt lưu khấu loạn cỡ nào, Tần Vương phủ này mãi đến năm Sùng Trinh thứ 16 mới bị Lý Tự Thành công hãm, có thể thấy được năng lực tự bảo vệ mình của nó mạnh như thế nào trong những năm loạn thế.

Trong hậu hoa viên Tần Vương phủ, một tên mập đang gối đầu lên chân một nữ tử trẻ tuổi ăn hoa quả.

Tên mập này chính là Tần thế tử Chu Tồn Cơ, năm nay đã 37 tuổi.

Chu Tồn Cơ cũng là tên xui xẻo, Tần Vương đời trước Chu Nghị Hoán đã tạch vào năm Vạn Lịch thứ 46, thế nhưng, đến mùa đông năm Sùng Trinh thứ 4 hiện tại, tức là đã 13 năm, vẫn còn chưa được sắc phong Tần Vương mới.

Điều này khiến Tần thế tử hắn rất phiển muộn!

Từ ngày hắn trở thành thế tử vẫn luôn trông mong mình được phong vương, nhưng hết mong rồi đợi, trông mong đã nhiều năm vẫn là một thế tử.

Chuyện này kéo dài càng lâu, hắn lại càng cảm thấy hoàng đế và quan văn đang nợ hắn.

Con người mà, càng cảm thấy người khác nợ mình, khi cầm đồ của người khác sẽ cảm thấy nó là điều đương nhiên.

"Cái đó vốn nên là của ta."

Chu Tồn Cơ căm giận nói với ái phi bên cạnh: "Vị trí Tần Vương nên là của ta, tất cả ruộng tốt xung quanh Tây An này cũng đều nên là của ta, đám quan văn sống chết kéo dài không cho, quả thật buồn cười. Lấy chút phân hóa học của họ thôi, họ liền làm ầm lên, còn chạy đến chỗ hoàng thượng buộc tội bản thế tử."

Hắn đang nói đến đó, một gã gia đinh từ bên ngoài chạy vào: "Báo! Lại có phân hóa học vận chuyển tới."

Chu Tồn Cơ ồ một tiếng, hai mắt nheo lại: "Còn à?"

Gia đỉnh thấp giọng nói: "Điện hạ, chúng ta còn cướp nữa không? Lần còn đang trên đường đấy."

Chu Tồn Cơ trợn trắng mắt: "Cướp, vì sao không cướp? Không làm ầm lên, cho đám quan văn đó biết mặt, họ sao dám nhả ra, đem vương vị cho ta?"

Quan điểm của Chu Tồn Cơ chính là một người "chim biết kêu sẽ có sâu ăn","trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn", nếu như hắn không làm ầm lên, hoàng thượng còn tưởng rằng hắn không muốn tranh ngôi vị Tần Vương kia nữa, càng ầm ï, bên kinh thành mới có thể càng coi trọng, vậy mới có thể giao ngôi vị Tần Vương vốn nên thuộc về hắn vào trong tay hắn.

Chu Tồn Cơ nói: "Sử Khả Pháp là Cẩm Y Vệ, Ngô Sân là ngự án ngự sử, hai người họ đều có thể viết tấu chương trực tiếp cho hoàng thượng, như vậy vừa lúc, để cho hoàng thượng mỗi ngày đều thấy tên của ta đi, để hắn đỡ phải quên mất ở Tây An còn có một thân thích vẫn chưa lấy được thứ nên lấy."

Gia đỉnh: "Lần này hình như Ngô Sân và Sử Khả Pháp không dự định dùng nha dịch, tiểu nhị của bản địa để quản lý cửa hàng phân hóa học nữa, họ đã đến huyện Trừng Thành, mời một hương thân về đây."

Chu Tồn Cơ: "Ồ, hương thân nào?"

Gia đinh: "Nghe nói là hậu nhân của tôn thất Lý thị Đường triều, có vẻ thực lực rất mạnh, số phân hóa học này hình như chính là nhà hắn làm ra."

Chu Tồn Cơ khinh khỉnh: "Đường triều tôn thất giỏi lắm sao? Con mẹ nó ta còn là Đại Minh tôn thất đây. Hiện tại là thiên hạ của Đại Minh, không phải là thiên hạ của Đại Đường hắn."

Gia đỉnh: "Đương nhiên rồi, hương thân này thực lực có mạnh, cũng chỉ là một hương thân mà thôi, ngay cả một quan chức cũng không có, không đáng điện hạ nhắc tới."

Chu Tồn Cơ: "Mang đại vài người, dọn sạch cửa hàng phân hóa học đó cho ta."

Gia đinh: "Tuân lệnh!"

Chu Tồn Cơ cười ha ha, lại ôm lấy eo của phi tử bên cạnh: "Ái phi, đừng để ý đến mấy chuyện tào lao này nữa, chúng ta tiếp tục vui vẻ..."

Cửa hàng phân hóa học trải qua sửa sang lại, rốt cuộc một lần nữa khai trương.

Bàn ghế bị phá hư đã được sửa lại đàng hoàng, tiểu đội trưởng Vương Đường của bộ đội hậu cần mặc một bộ trường sam bình thường, đang đứng phía sau quầy hàng. Tướng mạo hắn thanh tú, lại tri thư đạt lễ, thoạt nhìn hoàn toàn không giống binh, cũng không giống chưởng quỹ, đứng ở nơi đó Bát Địa Thỏ không khỏi cười ha ha: "Tiểu Đường, ngươi căn bản không giống a."

Vương Đường mỉm cười, cũng không biện giải.

Lại thấy Thiên Tôn hiệu test 01 từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Ý nghĩ trên người thương nhân nhất định phải có mùi con buôn là không đúng. Thương nhân của thời đại mới sau này cũng có thể tẩy đi mùi tiền, hào hoa phong nhã, lập nên diện mạo của thời đại mới."

Bát Địa Thỏ thè lưỡi, không dám thổ tào Thiên Tôn.

Tuy nhiên, hắn lại dám thổ tào người khác: "Cửa hàng của chúng ta cũng mở rồi, chiêu bài bảng giá cũng đã được treo lên, chiêng trống cũng gõ, thế nhưng, không một lão bách tính nào vào cửa hàng nhỉ."

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Việc này cũng bình thường. Trước khi xung đột giữa Tần Vương phủ và chúng ta còn chưa giải quyết, lão bách tính sẽ không dám vào, họ phải đợi mọi chuyện có kết quả, thấy được bên nào thắng, họ mới dám động."

Bát Địa Thỏ: "Quá nhát gan."

Lý Đạo Huyền nói: "Bọn họ nhát gan, là bởi vì họ thật sự nhỏ yếu, chọc giận Tần Vương phủ, bọn họ chỉ có đường chết, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a. Thế nhưng, khi kẻ thống trị cho rằng lão bách tính đều là nhát gan, có thể tùy ý ức hiếp, họ sẽ để cho kẻ thống trị phải tỉnh người ra."
Bình Luận (0)
Comment