Chương 582: Sức mạnh của một mình ngươi
Chương 582: Sức mạnh của một mình ngươiChương 582: Sức mạnh của một mình ngươi
Chẳng mấy chốc, mười mấy gia đỉnh Tần Vương phủ đều ngã xuống đất, một người cũng không bò dậy nổi. Hơn nữa bị thương cũng không nhẹ, có người cánh tay trật khớp, treo lủng lằng bên người. Có người bị đánh cho mặt mũi bầm dập. Tên thảm nhất là bị Lý Đạo Huyền đập bể đầu, máu chảy đầy mặt.
Quản sự cũng bị Vương Đường ném cho thiếu chút nữa rụng cả khớp xương, thật vất vả mới run rẩy đứng lên: "Các ngươi ngon... ngon lắm... Bọn ta không dám động Ngô Sân và Sử Khả Pháp, thế nhưng động đám chó săn các ngươi vẫn không thành vấn đề. Các ngươi chờ xem."
Vương Đường mỉm cười: "Xin đợi đại giá."
Quản sự: "Chúng ta đi!"
Một đám gia đỉnh lảo đảo chạy ra bên ngoài, rất nhanh tất cả đều biến mất ở góc đường.
Người của thôn Cao Gia cười ha ha, còn quay về bóng lưng của họ huýt sáo.
Bát Địa Thỏ: "Oa, không ngờ ngay cả Thiên Tôn cũng tự mình động thủ rồi, ta thấy lúc Thiên Tôn đập vào đầu tên kia, cảm thấy rất là cháy."
Trịnh Cẩu Tử cũng nói: "Đúng vậy, thực sự là không nghĩ tới."
Lý Đạo Huyền đong đưa trên ghế nằm, khiến cái ghế vang lên cọt kẹt, y cười mà không nói, chỉ là trong lòng lại nghĩ: đánh nhau như vậy cũng rất thú vị, còn sảng khoái hơn nhiều so với từ trên trời thò bàn tay xuống đập chết con kiến, có một loại cảm giác trở về thời còn đi học, đánh nhau với mấy tên côn đồ ở cổng trường.
Vừa nghĩ lại chuyện hồi đó liền cảm thấy ấm áp.
Thật ra y chỉ là một thiếu niên bình thường, không biết đánh nhau gì đó đâu. Nhưng nữ sinh cùng lớp bị côn đồ ngoài trường học đùa giỡn, nữ sinh trở về kể khổ, nam sinh trong lớp liền kéo ra hết. Mọi người cũng đều không biết đánh nhau, nhưng đông người, cả một lớp bao vây lấy tên côn đồ đó, đánh đập một trận... Lý Đạo Huyền cũng trà trộn trong đám người lén lút đá hai cái, đấm một cái, cảm giác rất sảng khoái.
Vương Đường thấp giọng nói: "Thiên Tôn hình như rất vui, nhìn mặt là biết rồi."
Bát Địa Thỏ: "Chúng ta đánh là người xấu, đương nhiên Thiên Tôn hài lòng rồi."
Trinh Cẩu: T7 "Cfino phải nhỉ hắc hắc hắc " "Kế tiếp, đối phương sẽ không chỉ mười mấy người tới đây đâu. Vương Đường nói: "Nếu như ta sở liệu không sai, tiếp theo đối phương chí ít cũng kéo năm sáu mươi người tới, hơn nữa còn xách theo binh khí đánh người không thấy máu như gậy gộc các loại."
Bát Địa Thỏ cười hắc hắc: "Vậy thì Thiên Thỏ Đoạn..."
"Đừng sử dụng kiếm!" Vương Đường nói: "Tiếp tục dùng thứ đánh người không thấy máu đón tiếp bọn chúng."
Trịnh Cẩu Tử thấp giọng nói: "Thiên Tôn đã đánh đối phương thấy máu rồi mà, đầu rơi máu chảy nữa đấy."
Vương Đường cười: "Thiên Tôn dùng cũng là nắm đấm, chỉ cần không động hung khí, cho dù đánh vỡ đầu cũng vẫn trong phạm vi đánh nhau hợp lý. Chúng ta trên danh nghĩa là bộ hạ của Ngô Sân và Sử Khả Pháp, nếu như chúng ta đánh quá mức, cầm hung khí làm loạn trên đường, vậy không may sẽ là Ngô Sân và Sử Khả Pháp, khẳng định sẽ bị buộc tội. Họ coi như quan tốt khó có được, nếu như họ bị buộc tội giáng chức, triều đình lại điều mấy tham quan rác rưởi qua đây, vậy thì đáng ghét lắm."
Mọi người cười to: "Nói vậy cũng đúng."
Ban đêm cùng ngày, thành Tây An, tuyết rơi nhiều.
Bát Địa Thỏ đang chơi đắp người tuyết trên bãi đất trống tại hậu viện cửa hàng phân bón, không đúng, là đắp thỏ tuyết, con thỏ này đắp hơi béo, nếu đem làm thịt, thịt thỏ chắc sẽ không ít.
Hắn đang chơi vui vẻ, lại thấy Thiên Tôn từ trong sương phòng chui ra, vẫy tay với hắn: "Thỏ gia."
Bát Địa Thỏ giật mình: "Thiên Tôn, khi ngài gọi ta cũng đừng thêm chữ gia ở phía sau, tiểu nhân không gánh nổi."
Lý Đạo Huyền cười: "Biệt hiệu thôi mà, gọi tùy tiện cho xong thôi, đừng quan trọng hoá vấn đề quá."
Bát Địa Thỏ vẫn còn hoảng hốt: "Ngài vẫn gọi ta là thỏ đi."
Lý Đạo Huyền: "Được rồi, thỏ, đi theo ta, hai chúng ta lén chuồn ra ngoài đi làm mấy việc tốt."
Bát Địa Thỏ: "Sao cơ, làm việc tốt?"
Cái này thì hắn hăng hái rồi.
Lý Đạo Huyền: "Ngươi đi tìm trên xe cuối cùng chở phân hoá học tới, trên xe có rất nhiều túi màu đen, ngươi xách một cái qua đây."
Bát Địa Thỏ vội vàng hành động, rất nhanh, hắn đã tìm được chiếc xe chở phân cuối cùng. Trên xe có rất nhiều túi màu đen, hắn tiện tay cầm một nhưng nặng tới hơn 200 cân.
Hắn mở ra xem, bên trong toàn là bạc vụn, là cái loại bị cắt nhỏ ra.
Lần này Bát Địa Thỏ dùng nhiều sức hơn để vác lên vai, nặng lè cả lưỡi, thật vất vả mới vác ra khỏi khố phòng, chạy tới bên cạnh Lý Đạo Huyền: "Thiên Tôn, nhiều bạc quá, mệt chết ta."
Lý Đạo Huyền cười: "Bằng không gọi ngươi làm gì? Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo."
Bát Địa Thỏ đại thể cũng đoán được Thiên Tôn muốn làm gì, nhất thời hưng phấn: "Được a được a."
Hai người chuồn ra khỏi cửa hàng phân hóa học...
Lúc này cửa hàng đang cảnh giới rất chặt chẽ, Vương Đường đã an bài tuần tra binh, đề phòng Tần Vương phủ tới gây sự, cửa hàng thoạt nhìn rời rạc, trên thực tế lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm, thậm chí cả khu phố đều có người nhìn chằm chằm.
Thiên Tôn và Bát Địa Thỏ chuồn ra ngoài, lính gác đã sớm phát hiện ra.
Thế nhưng lính gác cũng không ngốc, Thiên Tôn muốn chuồn ra, hắn còn dám đi ngăn cản hay sao? Đương nhiên là giả bộ không phát hiện rồi.
Lý Đạo Huyền và Bát Địa Thỏ đi trên đường ở thành Tây An vào buổi tối, trên bầu trời lại tuyết rơi lả tả, hoa tuyết không ngừng rơi vào trên người cả hai.
Lý Đạo Huyền không cảm thấy lạnh, thân thể silicon xương bằng thép này hình như không sợ lạnh.
Tuy nhiên, khi y nghiêm túc nghĩ "ta muốn cảm thụ một chút", lập tức liền cảm giác được lạnh. Dường như có một chốt mở, đóng lại có thể mất cảm giác, mở ra có thể cảm nhận rõ ràng, còn rất thuận tiện.
Lý Đạo Huyền chỉ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh con đường: "Nhìn ở đó."
Bát Địa Thỏ đi tới đầu hẻm, nhìn vào xung quanh, lập tức nhìn thấy trong góc có mấy bóng đen co ro, xem ra là mấy nạn dân, trời đổ tuyết nên họ qua đêm rất gian nan, có vài người đang dựa sát vào nhau để mong tìm được chút hơi ấm.
"Cho họ bạc!"
Lý Đạo Huyền vừa mở miệng, Bát Địa Thỏ liền hiểu ngay, vội vàng mở cái túi trong tay ra, bốc ra một nắm bạc, đặt ở trước mặt mấy người kia.
Vẻ mặt mấy người không dám tin, vài giây sau mấy quỳ xuống, quay Lý Đạo Huyền lại kéo Bát Địa Thỏ rất nhanh đi xa.
Bát Địa Thỏ vừa đi vừa thấp giọng nói: "Thiên Tôn, ta thật là khó chịu, không muốn nhìn thấy cảnh khổ cực này của thế gian."
Lý Đạo Huyền lặng lẽ không nói.
Bát Địa Thỏ lại nói: "Bao bạc này chỉ hơn 200 cân, chỉ sợ không đủ phát. Trời ơi, ta phải nên xách ra nhiều hơn... Thế nhưng sức lực của ta quá nhỏ..."
Lý Đạo Huyền: "Trọng lượng của bao bạc này chính là số lượng người mà sức của bản thân ngươi có thể giúp được, cho nên, muốn cứu vớt lê dân bách tính, dựa vào chút thiện tâm của một mình ngươi là không thành được đại sự."
Bát Địa Thỏ nghe vậy sửng sốt, giờ mới hiểu được. Thiên Tôn đang dạy hắn đạo lý làm người. Thiên Tôn còn nhớ việc mình đẩy ngã xe lương lần trước, cho nên thay đổi một phương pháp để chỉ điểm hắn.
"Đi thôi, tiếp tục phát bạc."
Lý Đạo Huyền nói: "Mặc dù sức mạnh của một người rất yếu, nhưng cũng không thể bởi vì yếu mà không nỗ lực, dốc toàn lực của ngươi đi phát bạc, tận lực phát cho nhiều lão bách tính, để cho bọn họ có thể ăn được bữa cơm no trong mùa đông này."