Chương 583: Giao cho ngươi xử lý
Chương 583: Giao cho ngươi xử lýChương 583: Giao cho ngươi xử lý
Hai người dọc theo con đường đi tới, gặp phải con hẻm nào có thể tránh gió thì đi vào xem thử, nếu thấy nạn dân bên trong thì cho họ một nắm bạc vụn.
Cứ như vậy một đường đi, một đường cho, rất nhanh túi bạc đã sạch trơn.
Bát Địa Thỏ nhanh chóng chạy về cửa hàng phân bón, lại tìm đến chiếc xe kia, lại vác ra một bao bạc, sau đó lại tiếp tục đi từng con đường phân phát.
Hai chuyến trước hắn còn có thể chịu được, khi chạy đến chuyến thứ ba thì Bát Địa Thỏ đã mệt đến nỗi phun khói trắng rồi. Đúng như lời Thiên Tôn nói, sức lực của một mình hắn thật sự quá yếu, dù cho Thiên Tôn cho hắn dùng ngân lượng không hết, nhưng hắn được bao nhiêu sức lực? Vác số bạc này đi phát cho người khác cũng không vác được mấy chuyến.
Cứu vớt muôn dân thiên hạ, không dễ dàng a!
Khi đang phát bao bạc thứ ba được một nửa, hai người đi tới một con đường náo nhiệt phồn hoa nhất của thành Tây An, mặc dù đang vào buổi tối tuyết rơi, ở đây vẫn đèn đuốc rực rỡ, các văn nhân tao khách ở chỗ này tận tình thanh sắc, ăn chơi vui vẻ, trong tửu lâu và thanh lâu đều vang lên tiếng cười không dứt.
Bát Địa Thỏ: "Hừ! Chu môn tửu... tửu rồi tới gì nhỉ?"
"Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt."
"A, đúng đúng, vẫn là Thiên Tôn có học vấn hơn."
Lý Đạo Huyền: "Ngươi xem góc đường phía trước."
Bát Địa Thỏ đảo mắt qua, tại cửa hông một đại tửu lâu có một đám nạn dân đang bu quanh, không biết bọn họ đang đợi gì... Chằng mấy chốc, có một bàn của văn nhân tao khách dùng cơm xong, đứng dậy rời di.
Điếm tiểu nhị phụ trách dọn bàn đem đồ ăn thừa trên bàn đổ hết vào trong một cái chậu gỗ, sau đó bưng chậu gỗ, thừa dịp chưởng quỹ không chú ý, lén lút chuồn đến cửa hông, mở ra một khe nhỏ, đưa chậu gỗ ra ngoài.
Đám nạn dân bu quanh bên ngoài ùa lên, bốc đồ ăn thừa trong chậu liều mạng nhét vào trong miệng.
Điếm tiểu nhị: "Suyt! Yên lặng, đừng phát ra âm thanh. Bị chưởng quỹ thấy được, ta sẽ bị đuổi đi, các người sẽ không có ăn nữa đâu." Trong điếm vang lên tiếng hét của chưởng quỹ: "Tứ Oa, Tứ Oa ngươi lại lười biếng trốn đi đâu rồi? Bảo ngươi lấy đồ ăn thừa cho heo ăn, ngươi lại làm biếng trốn đi đâu rồi?"
Điếm tiểu nhị hoảng sợ, vội vàng lớn tiếng nói: "Tới đây, tới đây! Tôi ở phía sau đi tiểu."
Chưởng quỹ tức giận: "Hễ làm việc là lại lý do quanh."
Điếm tiểu nhị khúm núm đi qua, bị chưởng quỹ mắng sa sả vào tai.
Bát Địa Thỏ giận dữ: "Chó chết, ta đi giết chưởng quỹ kia."
Lý Đạo Huyền lắc đầu: "Đừng! Đừng giơ chiêu bài chính nghĩa làm việc ác. Chưởng quỹ kia thoạt nhìn hơi chua ngoa, nhưng tội của hắn cũng không đáng chết. Giết người rất dễ, nhưng phán đoán người nào nên giết, người nào không nên giết, lại không dễ dàng. Nếu ngươi muốn làm một vị đại hiệp, đầu tiên phải học chính là làm rỡ sai trái thiện ác, hiểu được đạo lý trương thỉ hữu độ. Bằng không, vậy không phải là đại hiệp nữa, chỉ là một ma đầu tùy hứng."
Bát Địa Thỏ trầm mặc.
Lý Đạo Huyền: "Ngươi nghĩ cho kỹ, hiện tại loại tình huống này, nên giải quyết như thế nào mới là tối ưu?"
Bát Địa Thỏ vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, bóng đèn trên trán liền tách một tiếng sáng lên: "Thiên Tôn, chúng ta đi tìm đông gia của tửu lâu này, mua cái tửu lâu này luôn, sau đó đuổi chưởng quỹ này đi, để cho tiểu nhị kia làm chưởng quỹ."
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Ý nghĩ rất tuyệt, nhưng vẫn không đúng."
Bát Địa Thỏ: "Vì sao?"
Lý Đạo Huyền: "Tiểu nhị này biết chữ không? Hắn có năng lực quản lý không? Hắn có thể tiếp tục kinh doanh một tửu lâu bình thường không? Ngươi chỉ thấy hắn thiện lương, đã ủy thác trọng trách cho hắn, nói không chừng hảo tâm lại làm hư chuyện. Nếu như hắn vô năng, kinh doanh tửu lâu được mấy tháng liền phá sản, hổ thẹn với đông gia, treo cổ tự tử mà chết, vậy thì làm sao?"
Bát Địa Thỏ: "Ơ?"
Hắn lại bắt đầu nghĩ, một hồi lâu rốt cuộc nghĩ tới: "Ta hiểu rồi! Chúng ta mua tửu lâu, lại điều một người giỏi tính toán từ bên thôn Cao Gia qua đây làm đại chưởng quỹ, sau đó mướn tiểu nhị này làm nhị chưởng quỹ là được."
Lý Đạo Huyền: "Lần này được rồi, nhớ kỹ việc này, ngày mai lại đi điều tra vem †ửu lâu này là sản nahiên của ai có thể mua thì mua lai eau đá theo ngươi nói mà xử lý."
Bát Địa Thỏ mừng ra mặt: "Theo Thiên Tôn, ta có thể học được không ít thứ."
Lý Đạo Huyền: "Tây An là một thành thị đặc biệt, thôn Cao Gia không thể chiếm đoạt Tây An trên mặt ngoài, bằng không nhất định rước lấy rất nhiều phiền phức. Thế nhưng, công khai không được thì có thể làm lén lút, vậy thì bắt đầu hạ thủ từ các ngành các nghề, các loại cửa hàng của thành này đi."
Nói đến đây, y vỗ vai Bát Địa Thỏ: "Ngươi mặc dù rất nhiều tật xấu, nhưng có một chỗ tốt chính là không tham tài cũng không háo sắc, những tật xấu trên một người bình thường ngươi hầu như không có. Cho dù ngợp trong vàng son ngươi cũng sẽ không bị dao động bản tâm, viên đạn bọc đường của tàn dư phong kiến không bắn ngã được ngươi. Cho nên chuyện bên Tây An, ngươi để ý nhiều một chút đi."
Bát Địa Thỏ mừng rỡ: "Đa tạ Thiên Tôn tín nhiệm tiểu nhân."
"Vừa rồi ta chỉ nói được một nửa thôi." Lý Đạo Huyền: "Những tật xấu người thường không có, ngươi có rất nhiều."
Bát Địa Thỏ trầm mặc.
Lý Đạo Huyền: "Tiếp tục phát bạc đi."
Bát Địa Thỏ: "Thiên Tôn, ta thật sự không vác nổi nữa rồi, vác mấy trăm cân bạc đi khắp nơi, mệt sắp chết rồi đây."
Lý Đạo Huyền: "Vậy buổi tối ngày mai tiếp tục."
Bát Địa Thỏ câm nín.
Sáng sớm, trời vừa mới sáng.
Lương hành của quan phủ Tây An đã bị các lão bách tính gõ dồn dập.
Ngô Sân là một ngự sử cứu tế quan tâm đến dân sinh nhất, rất nhanh đã bị kinh động.
Hắn khoác thêm áo bông, vội vàng chạy đến bên ngoài lương hành xem xé, liền phát hiện lượng lớn nạn dân đang chen nhau ồn ào trước cửa, người phía trước nhất còn đang ra sức gõ cửa: "Mở cửa, trời sáng rồi, mở cửa nhanh lên."
Chưởng quỹ lương hành vẻ mặt không nhịn được mở cửa ra: "Âm ï cái gì? Ta mở cửa hay không, đối với các ngươi có khác gì hay sao? Dù sao thì các ngươi cũng không mua nổi."
Các nạn dân cùng nhao nhao lên: "Chúng tôi có tiền! Chúng tôi có tiền rồi." Chưởng quỹ hỏi chấm?
Các nạn dân mở bàn tay ra, trong bàn tay đang cầm từng viên bạc vụn, mỗi người đều có, một đám người đông nghịt đều có.
Chưởng quỹ ngẩn cả người: "Tình huống gì đây?"
Ngô Sân ở bên cạnh cũng ngẩn ra: "Họ lấy tiền ở đâu vậy?"
Tuy nhiên bỏ đi, đây không phải trọng điểm, bọn họ có tiền đây là sự thật xảy ra ở trước mắt, cũng không phải tình huống quá xấu.
Ngô Sân vội vàng vung tay lên, hạ lệnh nói: "Bán lương cho họ đi!"
Chưởng quỹ lập tức hành động, các tiểu nhị cũng bận rộn với công việc, chuyển lương thực ra ra vào vào, cân lên, bỏ vào bao, tất cả mọi người đều đang hành động.
Hầu như các nạn dân đều có được một viên bạc vụn nhỏ, cũng có vài đồng tiền, cũng đủ mua một đấu lương, cũng chính là mười cân, lại trộn thêm rau dại vỏ cây rễ cỏ, ăn tiết kiệm thì cũng đủ để họ ăn mấy chục ngày rồi.