Chương 584: Nên trả tiền rồi
Chương 584: Nên trả tiền rồiChương 584: Nên trả tiền rồi
Lương hành bán lương với giá cao, quan phủ cũng thu vào một khoản bạc.
Ngô Sân mừng rỡ: có tiền rồi! Bản quan lại có tiền rồi.
Tuy nhiên, số tiền này hắn cầm còn chưa đủ nóng tay, Lý Đạo Huyền đã xách theo lồng chim, xuất hiện ở cửa quan nha của hắn: "Ngô đại nhân, nghe nói các nạn dân trong thành có được một khoản tiền từ trên trời giáng rơi xuống, đã mua rất nhiều lương tại lương hành của quan phủ, trên tay ngươi khẳng định có tiền rồi chứ."
Trong lòng Ngô Sân đánh thót một cái.
Lý Đạo Huyền: "Số phân hóa học mua thiếu ở chỗ ta, cũng có thể thanh toán sổ sách rồi chứ."
Nếu như Ngô Sân là một quan xấu, còn có thể giở trò vô lại, nhưng hắn lại là một thanh quan, lại còn là văn nhân rất sĩ diện, người như thế không thể chơi xấu được, nợ tiền người ta, phải ngoan ngoãn trả lại, vì vậy, bạc vừa mới tới tay lại phải giao hết cho Lý Đạo Huyền.
Lý Đạo Huyền thu hồi bạc, trên mặt khẽ nở nụ cười tà ác: "Ngô đại nhân, lương hành của ngài, bị các nạn dân mua như thế, tồn lương khẳng định không còn nhiều lắm đúng không?"
Ngô Sân: "Quả thật, không còn tồn lương bao nhiêu, nếu như họ trở lại mua hai ba lần như vậy nữa, lương hành cũng phải cạn lương thực."
Lý Đạo Huyền: "Việc này cũng không khó giải quyết, ngươi xem, trong nhà còn có chút tồn lương, có thể dùng để trợ giúp Ngô đại nhân, ngươi xem có cần mua thiếu lương thực của nhà ta rồi đem qua đây bán không? Ngô đại nhân nợ tiền là trả, là một người có uy tín, ta không sợ bán thiếu cho Ngô đại nhân."
Ngô Sân mừng rỡ: "Ngươi chịu bán thiếu cho bản quan? Vậy thì tốt quát Bản quan muốn, có bao nhiêu lương thực, bản quan lấy hết."
Hai người vừa mới thương lượng xong việc mua thiếu lương, liền nghe được bên ngoài có lão bách tính gọi: "Người của Tần Vương phủ lại tới cửa hàng phân hóa học rồi."
"Rất nhiều người, đều cầm gậy."
Ngô Sân vừa nghe vậy nhất thời khẩn trương.
Lý Đạo Huyền lại cười nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, người của ta đều đang canh giữ ở đó, chúng ta qua đó xem." phía trước nửa con đường, quẹo một cái là có thể thấy được.
Ngô Sân rất vội, chạy rất nhanh. Lý Đạo Huyền lại không vội, đi nhanh sẽ làm chim sợ mà, đi từ từ qua đó là được.
Đợi đến khi Lý Đạo Huyền quẹo qua góc đường, đã nhìn thấy ở cửa tiệm phân bón đang đánh nhau cực kỳ náo nhiệt rồi.
Lần này người của Tần Vương phủ qua đây, không thèm nói thêm một câu nào, trực tiếp vung gậy đập luôn, giống như Cổ Hoặc Tử của bang Hồng Hưng đi đánh địa bàn của bang khác vậy, một lời không hợp liền lao vào nhau.
Mà người của dân đoàn đã sớm có chuẩn bị, lấy ra từ phía dưới quầy hàng gậy gộc đã chuẩn bị sẵn, tiến lên nghênh đón.
Quần chúng vây xem vừa nhìn nhân số mà đôi bên xuất động, chỉ biết lần này phải trốn xa hơn một chút, trong nháy mắt đã chạy hẳn ra ngoài ngã tư.
Sau đó, cả con đường trước cửa hàng phân hóa học đều biến thành chiến trường.
Tần Vương phủ đưa tới 50 người.
Dân đoàn cũng không phái nhiều, đối phương đưa ra 50 người, bọn ta cũng đưa ra 50 người, trọng tâm chính là "không cho đối phương thăm dò thực lực".
Một trăm người, ở trên đường cầm gậy lao vào nhau đánh túi bụi.
Đây chính là Tây An!
Nếu bình thường xảy ra loại chuyện này, võ quan đóng quân ở chỗ này đã xông tới từ lâu rồi, thế nhưng lần này hai bên giao chiến lại là dòng họ hoàng thất đấu với tập đoàn quan văn, võ quan phụ trách trị an còn phải trốn được bao xa thì trốn, ngay cả một câu cũng không dám nói xen vào.
Tuần phủ Thiểm Tây và tri phủ Tây An cũng giống như hoàn toàn không tồn tại, không ai tới quản.
Mọi người đều không quản, vậy thì so thực lực thôi.
Trịnh Cẩu Tử lắc mình, né gậy của một gia đỉnh đối diện, còn gậy trong tay mình thì hung hãn đánh vào đùi của đối phương, người nọ ngã ra, Trịnh Cẩu Tử nhân cơ hội vung gậy lên, cứ nhằm thân thể người đó mà đánh một hồi.
Một gia đỉnh bên cạnh lủi qua muốn đánh lén hắn, nhưng dân đoàn tác chiến đều có chút bài bản của chiến trận, mặc dù trên con đường chật hẹp không thể hiện được nhiều, nhưng hợp tác và yểm hộ giữa đồng đội với Binh sĩ dân đoàn bên cạnh vung gậy lên, giúp Trịnh Cẩu Tử cản lại, cạch một tiếng, gậy của gia đỉnh bị hất lên, Trịnh Cẩu Tử nhân cơ hội dùng một côn quét người đó ngã ra đất.
Bọn gia đinh rõ ràng không phục, xoát xoát lại có vài tên xông tới.
Lại nghe Bát Địa Thỏ hú lên một tiếng, nằm sát đất lăn tới, binh binh binh, mấy gậy liên tục không ngừng đánh vào cẳng chân của bọn gia đinh.
Tư vị xương cẳng chân bị gậy đập vào, ai hưởng qua là đều sảng khoái muốn chết.
Bọn gia đỉnh ngã một loạt.
Một gia đỉnh trông thấy Bát Địa Thỏ lăn trên mặt đất, hình như mình từ trên cao nhìn xuống tương đối có ưu thế, bèn hét lớn một tiếng, một gậy đập tới Bát Địa Thỏ, nhưng không ngờ Bát Địa Thỏ hai tay chống đất, đột nhiên nhảy lên, cái trán "binh" một tiếng, húc vào cằm gia đỉnh kia.
Gia đỉnh hự một tiếng, gục về phía sau.
Trận chiến đấu này ngay từ đầu đã không có gì mà lo lắng, căn bản là đơn phương làm nhục. Gia đinh Tần Vương phủ bị đánh cho căn bản không có chút xíu lực hoàn thủ nào, rất nhanh bắt đầu toàn tuyến tháo chạy.
Họ lui về hướng đầu đường, mà Ngô Sân lại vừa lúc đang từ bên đó đi qua.
Một gia đỉnh bị đánh cho đỏ mắt, vung gậy liền muốn đánh vào người Ngô Sân. Quản sự bên cạnh bị giật mình hoảng sợ, vội vàng đá cho gia đỉnh đó một cước: "Đánh hạ nhân thì được, không thể đánh chính chủ nhân, bằng không sẽ mang hoạ đến cho vương gia."
Hắn vừa dứt lời, Ngô Sân liền tát cho quản sự một cái vào mặt.
Ngô Sân không có sức chiến đấu gì, một cái tát này cũng chỉ mức độ bạt tai bình thường.
Quản sự tức giận, nhưng tức giận xong lại không có cách gì, đành phải cúi gầm đầu xuống đi qua bên người Ngô Sân, tiếp tục chạy về phía trước.
Lần này chạy, lại gặp phải Lý Đạo Huyền đang từ phía sau đuổi theo.
Quản sự nhận ra Lý Đạo Huyền, hạ nhân của Tần Vương phủ đã sớm giúp hắn hỏi thăm rõ ràng, người này chính là hậu nhân của tôn thất Đường triều gì đó, hiện tại không có quan chức, chỉ là một hương thân mà thôi.
Quản sự không dám đánh Ngô Sân, thế nhưng dám đánh hương thân.
Hắn liền cầm gậy xông tới Lý Đạo Huyền.
Lý Đạo Huyền giơ tay phải lên, một quyền nghênh tiếp. Gậy đánh vào cánh tay y, quản sự nghĩ thầm: lần này xương cánh tay của ngươi còn không bị gãy cho gia?
"Rắc" một tiếng, gậy bị gãy.
Quản sự nhất thời sửng sốt: người gì thế này? Cánh tay cứng như thế? Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện? Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam?
Ý nghĩ vừa mới hiện lên, Lý Đạo Huyền đã đáp lễ bằng một quyền.
"Binh!"
Quản sự cảm giác được đánh vào mặt mình cũng không phải nắm đấm, mà là một cục sắt, là cái loại cứng vãi hàng. Lớp silicon hơi mỏng căn bản không có bất luận tác dụng giảm xóc gì, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt của quản sự để giảm xóc.
Quản sự kêu thảm một tiếng, ngã về phía sau, mũi bị gãy, hàm răng cũng gãy, vẻ mặt nhoe nhoét máu.
Còn chưa kịp đứng lên, binh sĩ dân đoàn phía sau cũng đã đuổi theo, có người dám động võ với Thiên Tôn, sao mà chịu được? Ở trong mắt dân đoàn, đó quả thật chính là hành vi cực ác phi đạo, phải đánh.
Binh binh binh binh, gậy như mưa đều hỏi thăm đến trên người quản sự.
Nếu không phải Thiên Tôn từng hạ lệnh đừng đánh chết người, quản sự sợ là phải đánh phọt cứt tại chỗ.
Tuy nhiên, cho dù không đánh chết, hắn cũng xác định bị trọng thương rồi.
Quản sự bị đánh cho trên người gãy xương nhiều chỗ, máu chảy khắp đầu khắp mặt, một đám gia đinh liều mạng lắm mới cứu được hắn ra ngoài, sau đó chạy trối chết về hướng Tần Vương phủ.