Chương 585: Sắp bắt đầu ám đấu rồi
Chương 585: Sắp bắt đầu ám đấu rồiChương 585: Sắp bắt đầu ám đấu rồi
Ngô Sân quay về gia đinh Tần Vương phủ đã chạy xa nhổ bãi nước bọt, lại quay đầu xem xét thương vong của "người một nhà", mới phát hiện đám người Lý gia này lại không có một người nào bị thương, thoạt nhìn bộ dáng rất thoải mái.
Ngô Sân mừng rỡ: "Người của chúng ta lại không bị thương một ai, hảo công phu."
Lý Đạo Huyền: "Nếu đánh mấy gia đỉnh này mà cũng bị thương, sau này họ trở về tất cả đều bị phạt khóc."
Ngô Sân: "Bộ hạ tốt như vậy mà vẫn nỡ phạt sao?"
Lý Đạo Huyền cười mà không nói.
Ngô Sân nhìn trái ngó phải, lúc này các lão bách tính cũng đã mạnh dạn đi đến con đường này hóng chuyện rồi, bọn họ phát hiện gia đỉnh của Tần Vương phủ đã bị đánh đuổi, trong lòng cũng rất vui mừng.
Một số kẻ gan lớn, độ mẫn cảm chính trị tương đối cao, cũng đang phân tích ở trong lòng: Lần này Tần Vương phủ phái 50 người qua đây cũng bị đánh lùi, kế tiếp chắc không còn kéo thêm gia đỉnh quy mô càng lớn qua đây đánh nhau nữa đâu.
Bởi vì, nếu làm quy mô càng lớn hơn, vậy thật sự sẽ bị buộc tội thành công.
Hoàng đế dung túng cho Tần Vương thế nào cũng có mức độ, không thể để cho Tần Vương làm tư binh quy mô lớn một cách công khai như vậy, cho nên Tần Vương không thể phái ra càng nhiều gia đinh hơn rêu rao khắp nơi, để rước lấy nghi ngờ cho bản thân.
Nói cách khác, đánh đến nước này, giao chiến bên ngoài khẳng định đã sắp kết thúc. Kế tiếp nhiều lắm chính là ám đấu, nhưng ám đấu sẽ không phải là chuyện mà các lão bách tính cần phải suy nghĩ nữa rồi.
Một nông dân gan lớn chạy ào vào cửa hàng phân hóa học: "Ta muốn mua phân hóa học."
Có hắn khởi đầu mở hàng, lập tức một đám lão bách tính ùa vào: "Chúng tôi cũng muốn mua."
Vương Đường sửa sang lại y sam bị mất trật tự vì đánh nhau khi nãy, một lần nữa đứng đến phía sau quầy hàng, mỉm cười nói: "Được rồi, mọi người không được loạn, từng người từng người thôi, phải xếp hàng, mua phân hóa học đều có quà tặng kèm theo, một người một tờ hoá đơn, già trẻ như nhau." Ngô Sân: "Hóa đơn là cái gì?"
Vương Đường lập tức rất hưng phấn giải thích cho Ngô Sân cái thứ hóa đơn này lại một lần.
Ngô Sân nghe xong, nhún vai: "Hình như không có gì tác dụng gì mà."
Vương Đường buồn bã: ngay cả quan viên có kiến thức cũng cảm thấy vô dụng, lão bách tính càng không cần nói, ài! Thiên Tôn nói đúng, sớm quá, sớm quá.
Ngô Sân cảm giác đấu tranh giữa mình và Tần Vương đã đạt được thắng lợi từng bước, chí đắc ý mãn, rất hài lòng đi về.
Nhưng Lý Đạo Huyền trở lại trong phòng, lại gọi Vương Đường, Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử tới: "Kế tiếp, tiến công bên ngoài của đối thủ có lẽ sẽ không trở lại nữa, các ngươi cần phải đề phòng, là thủ đoạn càng quá mức hơn."
Bát Địa Thỏ: "Ý của Thiên Tôn là, hắn sẽ tổ chức một nhánh quân đội qua đây chém chúng ta?"
"Không đến mức đó." Lý Đạo Huyền biết Tần Vương phủ khẳng định không dám công khai động đao binh, về phần âm thầm hành sự, khẳng định phải mưu đồ một chút mới có thể động thủ, sẽ không vội.
Trước tiên tạm thời bỏ qua vấn đề này, y lại quay sang Bát Địa Thỏ nói: "Chuyện chúng ta đánh nhau với gia đỉnh Tần Vương phủ, đồng thời còn đánh thắng, không đến nửa ngày là có thể truyền khắp toàn thành, chúng ta nhất định thanh danh lan xa, ngươi cũng có thể bắt đầu hành động rồi, xử lý chuyện mà tối hôm qua ta giao cho ngươi đi."
Bát Địa Thỏ phấn chấn, chuyện tối hôm qua hắn còn nhớ rõ ràng mà: "Tuân lệnh! Vậy ta sẽ đi làm chuyện kia ngay đây."
Hắn chuyển sang Vương Đường: "Vương Đường, tiểu tử ngươi từng đọc sách, biết tính toán, ngươi đi cùng bản đại gia đi."
Vương Đường lấy làm lạ, lén nhìn thoáng qua Thiên Tôn.
Thấy Lý Đạo Huyền mỉm cười và gật đầu với mình, Vương Đường liền đi theo Bát Địa Thỏ: "Được thôi, vậy ta đi theo ngươi xem sao."
Hai người đi ra cửa hàng phân hóa học, đi qua hai ngã tư, liền đi tới trước đại tửu lâu nhìn thấy buổi tối hôm qua.
Bát Địa Thỏ: "Nhiệm vụ của chúng ta, chính là mua lại đại tửu lâu này."
Vương Đường thất kinh: "Cái gì? Ngươi cũng đừng xằng bậy a."
Bát Địa Thỏ: "Ta không có xằng bậy, Thiên Tôn đã gật đầu rồi, hơn nữa..." Hắn cười hắc hắc: "Không chỉ muốn mua tửu lâu này, sản nghiệp của phủ Tây An, chúng ta phải mua mua mua, cái nào có thể mua là mua lại toàn bộ, chúng ta không thể ở bên ngoài chiếm lĩnh Tây An, nhưng có thể trở thành hoàng đế ngầm của phủ Tây An, oa ha ha ha."
Vương Đường ngẩn người, ngay từ đầu không quá rõ ràng, nhưng qua vài giây, suy nghĩ cẩn thận rồi, Tây An hết sức quan trọng đối với Minh đình, thôn Cao Gia không thể công khai chiếm lĩnh Tây An, bằng không chính là chính thức khai chiến. Trước tiên hạ thủ từ sản nghiệp, khống chế mạch máu thành Tây An, nắm giữ hết trong tay việc ăn, mặc, ở, đi lại của các quan to quý nhân.
Hắn phấn chấn tinh thần: "Đây chính là công việc thích hợp với ta! Ta học nhiều như vậy, dùng ở chỗ này là đúng nhất."
Hai canh giờ sau.
Bát Địa Thỏ dẫn theo Vương Đường, nghênh ngang tiếp nhận một sấp khế ước từ trên tay đông gia tửu lâu.
Khế đất, khế ước mua bán nhà, thậm chí bao gồm giấy tờ bán mình của một số tiểu nhị làm việc vặt trong tửu lâu cũng ở bên trong.
Tửu điếm này dưới thế tiến công kim tiền của Thiên Tôn, đã đổi chủ một cách rực rỡ.
Không có người chống được cục vàng to tướng đáng sợ của Thiên Tôn, nếu có, vậy thì hai cục.
"Từ hôm nay trở đi, bản thỏ gia chính là tân đông gia của các người." Bát Địa Thỏ hướng về toàn bộ nhân viên trong tửu lâu được triệu tập qua đây, trên vẻ mặt nở nụ cười tà ác: "Bản đại gia là một đông gia độc đoán, ngang ngược, bá đạo, không văn hóa, không nói lý, nếu ai phản kháng bản đại gia, lập tức đuổi việc."
Trong lòng toàn bộ nhân viên tửu điểm đều đang suy nghĩ: thoạt nhìn quả thật, người này rõ ràng không phải là người tốt.
Bát Địa Thỏ đưa tay chỉ vào chưởng quỹ: "Ngươi, đang ở trong lòng mắng ta không phải là người tốt."
Chưởng quỹ giật mình.
Bát Địa Thỏ: "Ngươi có thể cút đi rồi."
Chưởng quỹ kinh hãi: "Đừng, đông gia, tiểu nhân không có mắng ngài, không có."
Bát Địa Thỏ xoát một cái, rút trường kiếm ra phân nửa: "Cút nhanh!"
Chưởng quỹ cảm nhận được sát khí trên người Bát Địa Thỏ, lại càng Chờ hắn đi xa rồi, Bát Địa Thỏ mới cắm trở lại cây kiếm trong tay vào vỏ kiếm, đưa tay chỉ vào điếm tiểu nhị mình đã xem trọng từ trước: "Ngươi! Ta thấy ngươi tương đối thuận mắt, từ hôm nay trở đi, ngươi làm phó chưởng quỹ của quán này."
Cả người điếm tiểu nhị rung lên, hạnh phúc tới quá đột nhiên, đột nhiên đến mức khiến hắn không rõ đâu là đông nam tây bắc, nói năng cũng lắp bắp: "Tiểu nhân... tiểu nhân... có tài đức gì? Tiểu nhân ngay cả... viết chữ cũng không biết."
Bát Địa Thỏ nghĩ thầm: Thiên Tôn nói đúng, người này thật đúng là không biết viết chữ, sẽ không có năng lực làm chưởng quỹ, may mà Thiên Tôn trước đó đã chỉ điểm ta, bằng không tửu lâu nhất định sẽ phá sản.
Hắn quay sang cười với tiểu nhị đó: "Không biết viết chữ không sao, bảo ngươi làm phó chưởng quỹ thôi mà, ta sẽ an bài một đại chưởng quỹ tới đây, hắn sẽ phụ trách viết với tính toán, sắp xếp chung, ngươi chỉ cần giúp xử lý việc vặt trong quán là được."
Điếm tiểu nhị mừng rỡ: "Đa tạ đông ông!"
Bát Địa Thỏ cười ha ha: "Được rồi, sau này đồ ăn thừa trong quán đừng cho heo ăn nữa, phó chưởng quỹ ngươi xem mà giải quyết đi."