Chương 586: Lật át chủ bài của họ
Chương 586: Lật át chủ bài của họChương 586: Lật át chủ bài của họ
Điếm tiểu nhị lại lần nữa mừng rỡ, giờ thì có thể cho các người nghèo ở con hẻm phía sau ăn rồi, có điều, hiện tại hắn đã là phó chưởng quỹ, không còn là điếm tiểu nhị, càng có ý thức trách nhiệm đối với tửu lâu hơn: "Vậy heo của chúng ta ăn gì?"
Bát Địa Thỏ nở nụ cười gian, thể hiện khí chất bá đạo tổng tài của tửu lâu: "Giết heo đi, lại lấy thịt heo chia cho người nghèo, coi như là quán ăn làm hoạt động chúc mừng, tặng phúc lợi."
Điếm tiểu nhị mừng rỡ, sau khi mừng xong lại đưa ra lo lắng của phó chưởng quỹ: "Vậy sau này chúng ta sẽ không còn heo nữa, khi khách nhân chọn món thịt kho tàu, thịt heo xào thái sợi, thịt heo nấu hai lần, thì phải làm sao?"
Bát Địa Thỏ: "Ơ, cái này..."
Vương Đường ở bên cạnh phá lên cười: "Yên tâm đi, chúng ta dự định xây một xưởng nuôi heo tại ngoại ô Tây An, sau đó định kỳ đưa thịt heo từ xưởng nuôi heo đó qua đây, tửu lâu không cần tự mình nuôi heo nữa."
Điếm tiểu nhị, không đúng, là phó chưởng quỹ hiện tại rốt cuộc yên lòng.
An bài xong, tửu lâu trước tiên tạm thời vận hành dưới quản lý của phó chưởng quỹ, sau đó bên thôn Cao Gia sẽ chọn ra một nhân tài ưu tú trong số tốt nghiệp sinh sơ trung qua đây làm chưởng quỹ chính, đây là chuyện về sau.
Bát Địa Thỏ dẫn theo Vương Đường đi ra tửu lâu, nhếch miệng cười: "Kế tiếp mua cái nào đây? Thiên Tôn nói mua sạch những sản nghiệp có thể mua được trong thành này, thế nhưng... Hình như ta không biết bắt tay vào từ đâu."
Ánh mắt Vương Đường tập trung vào "La mã hành" ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Thỏ gia, ăn, mặc, ở, đi lại, là bốn hạng mục quan trọng nhất, chúng ta bắt tay vào bốn hạng mục này là được rồi, ngươi xem, bên kia có một La mã hành."
Hai mắt Bát Địa Thỏ sáng ngời: "Được! Đi thôi."
Hai người bày ra tư thái thần tài, đi về hướng La mã hành...
Ngay khi Bát Địa Thỏ và Vương Đường đi khắp cả thành, dùng tiền như nước, bản thân Lý Đạo Huyền thì lại xách theo lồng chim, xuất hiện ở bên ngoài Tần Vương phủ.
Đại môn của Tần Vương phủ trang nghiêm, con đường trước cửa lại trống trải, không thấy người đi đường.
Lão bách tính bình thường đều trốn xa nơi này, ai cũng sẽ không la cà ở chỗ này nếu không có việc gì.
Lý Đạo Huyền cũng không tới gần, chỉ thuê một nhã gian trên lầu hai một tửu lâu xa xa trên con đường đối diện, ngồi ở phía trước cửa sổ nhã gian mà từ xa quan sát Tần Vương phủ.
Mâu thuẫn cùng với Tần Vương phủ đã tiến vào giai đoạn hai rồi.
Sắp bắt đầu giở thủ đoạn rồi!
Lý Đạo Huyền không muốn người tí hon nhà mình bị ăn thiệt thòi bởi mấy trò này, cho nên quyết định, tự mình xuất thủ đối phó.
Từ xưa đến nay, quan trọng nhất của giở thủ đoạn chính là tình báo, chỉ cần ngươi biết bài của đối phương, đối phương còn chơi thế nào? Cho nên, lần này Lý Đạo Huyền chính là chuyên môn tới lật con át chủ bài của đối phương.
Tần Vương phủ còn chưa tiến vào tầm nhìn, Lý Đạo Huyền không thể dùng cách thức "chú ý" ở bên ngoài hộp để nhìn trộm các thứ ở bên trong Tần Vương phủ, thế nhưng, y còn có "đồng cảm" mà, chỉ cần trong Tần Vương phủ có "tượng Đạo Huyền Thiên Tôn", không quản là hình thức gì, y đều có thể đi vào.
Quay về khu nhà cao cấp phía trước, khởi động "đồng cảm".
Lý Đạo Huyền lập tức liền cảm giác được phía trước có không ít vật dẫn có thể cung cấp cho y "đồng cảm", có gần có xa, có lớn có nhỏ. Nhưng y lại không thể cụ thể nắm giữ được chúng nó là cái gì, ở đâu, tình huống xung quanh thế nào, nhất định phải để cho ý thức của mình trôi qua mới biết được, cái này chỉ có thể tốn chút thời gian để kiểm tra thôi.
Nói chung, bắt đầu thử từ cái gần nhất trước.
Lý Đạo Huyền lựa chọn một vật dẫn gần nhất, nằm ở phía trước bên phải, xoát một cái đồng cảm qua.
Cảnh vật trước mắt đột nhiên biến ảo.
Y phát hiện mình xuất hiện ở trong một căn phòng nhỏ lụp xụp, thoạt nhìn như nơi ở của nha hoàn người hầu, là cái loại nghèo xác nghèo xơ, không có đồ đạc gì, y được đặt ở trên bàn...
Thì ra, trên bàn có một quyển [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], y "đồng cảm" lên trên Đạo Huyền Thiên Tôn vẽ trên bìa mặt quyển sách này.
Lý Đạo Huyền thầm vui vẻ: thì ra quyển truyện tranh này đã truyền tới định là xem quyển sách này trước.
Đang nghĩ tới đây, két một tiếng, cửa mở ra, một nha hoàn mặc y phục vải thô đi vào, là cái loại cô nương ở nông thôn tay to chân to, vừa nhìn đủ biết là mới bán mình vào Tần Vương phủ không lâu, còn chưa có khí chất của "nha hoàn nhà đại gia".
Quyển [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] này chắc chính là của vị nha hoàn này rồi. Nàng vừa vào phòng, đã bắt đầu cởi quần áo, nhưng lại cởi rất nhanh, chưa đến một giây đã cởi áo khoác ra, lộ ra cái yếm.
Lý Đạo Huyền: Ta sát! Phi lễ chớ nhìn. Tiểu cô nương phải bán mình làm nô rồi, ta cũng đừng làm bẩn thuần khiết của người ta nữa, y vội vàng cắt "đồng cảm", lại nhảy đến vật dẫn kế tiếp.
Lần này, y treo trên thân một con ngựa, trước mặt còn có rất nhiều ngựa, đang cúi đầu ăn cỏ trong chuồng ngựa.
Thì ra, phía trên yên ngựa có đắp một tầng "đồ thêu Trừng Thành", là di sản văn hóa phi vật thể, là do các cô nương của huyện Trừng Thành từng mũi thêu ra, sau đó bán cho các quan to quý nhân của Tây An.
Nội dung của đồ thêu Trừng Thành thường đều là cọp, tuấn mã, kỳ lân, phượng hoàng các loại, thế nhưng mấy năm gần đây, đồ thêu Trừng Thành đã bắt đầu thêm vào Đạo Huyền Thiên Tôn, những Thiên Tôn này xen lẫn trong các sản phẩm thêu, người ngoài cũng sẽ không lưu ý.
Hiện tại lại trở thành mục tiêu rất tốt để Lý Đạo Huyền đồng cảm.
Tuy nhiên, đồng cảm đến chuồng ngựa thì có tác dụng chó gì! Còn không hay bằng nha hoàn.
Y đang chuẩn bị đổi sang cái kế tiếp, đột nhiên nhìn thấy một đám người từ bên ngoài chuồng ngựa đi vào, họ mặc trang phục giang hồ bình thường, nhưng trên khí thế lại không giống như hán tử giang hồ, mà là mang theo khí tức của "quan binh", có cảm giác đằng đằng sát khí.
Một người trong đó thấp giọng nói: "Lần này Tần thế tử đã thật sự tức giận, lại muốn đội hộ vệ chúng ta đóng giả lưu khấu."
Tên còn lại cười nói: "Đám quan văn quá không biết điều, không biết tìm đâu mấy tên hán tử giang hồ tới canh giữ ở cửa hàng phân hóa học, còn đánh người của chúng ta, đương nhiên thế tử điện hạ phải tức giận rồi."
Người trước nói: "Chúng ta phải mai phục chỗ nào?"
Một tên thoạt nhìn giống như thủ lĩnh nói: "Trên con đường nhất định phải đi qua từ huyện Trừng Thành thông đến phủ Tây An, tìm một rừng cây nhỏ trốn vào đó. Đợi cửa hàng phân hóa học bán hết, Lý gia kia nhất định còn muốn vận chuyển phân hóa học từ huyện Trừng Thành qua đây, nửa "Nếu như việc này tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ..."
"Không tiết lộ không phải được rồi sao?" Người dẫn đầu nói: "Chỉ cần đừng thất thủ, vậy chuyện này sẽ là lưu khấu làm. Nếu thất thủ, chư vị tự động kết thúc đi, đừng để người sống rơi vào tay đám quan văn."
Vừa thốt ra lời này, người cả đội đều trầm mặc.
Đây chính là hoạt động liều mạng rồi.
Tuy nhiên họ cũng không tiếc mệnh, bởi vì mạng của họ đều là Tần Vương cho.
Đám người xoay người lên ngựa, chạy về hướng ngoài thành.
Hình thêu Thiên Tôn thì treo ở bên yên ngựa, theo bọn họ chạy ra ngoài thành. Đám người này sợ là ở gần Tây An quá không tiện rửa sạch hiểm nghi, cố ý chạy ra xa, chạy thằng đến 50 dặm, đến gần khu vực Cao Lăng Tây An tại hậu thế.
Ở đây đã là bờ bắc sông Vị Hà, rời xa thành nội Tây An. Nhóm người tiếp tục dọc theo quan đạo chạy một hồi, tìm một rừng cây nhỏ bên cạnh quan đạo, trốn kỹ vào trong đó.
Họ cũng không biết đội chuyên chở phân hóa học của "Lý gia" sẽ đến lúc nào, dù sao thì cứ chờ là được.