Chương 587: Triệu tập Cẩm Y Vệ
Chương 587: Triệu tập Cẩm Y VệChương 587: Triệu tập Cẩm Y Vệ
Lý Đạo Huyền thấy họ không di chuyển nữa, lúc này mới cắt đồng cảm, xoát một cái, trở về thân thể test-01.
Vừa mới vừa trở về, liền nghe được giọng của tiểu nhị tửu lâu: "Khách quan, khách quan... khách quan ngài đừng dọa ta... ngại cử động đi mà."
Y quay đầu, nhìn thấy một tiểu nhị đang đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt sợ hãi, thấy được y cử động rồi, tiểu nhị kia mới thở phào nhẹ nhõm: "Phù, khách quan, cuối cùng ngài cũng cử động rồi, ngài ngồi mãi ở chỗ này, làm ta sợ muốn chết."
Lý Đạo Huyền: "Ta đang suy nghĩ nhân sinh, ngươi ngạc nhiên làm gì?"
Tiểu nhị cảm thấy rất áp lực: "Món ăn ngài gọi, đã nguội cả rồi..."
Lý Đạo Huyền: "Không sao, bưng hết đồ ăn này ra ngoài, đưa cho các người nghèo trong hẻm bên cạnh ăn đi, sau khi ta suy nghĩ nhân sinh một hồi đã no rồi."
Tiểu nhị trầm mặc.
Lý Đạo Huyền tươi cười xách lồng chim đi ra tửu lâu, nhìn tiểu nhị đổ thức ăn vào trong chậu gỗ, đưa cho các nạn dân trong hẻm nhỏ, y mới lắc lư từ từ đi về cửa hàng phân hóa học.
Lúc này Bát Địa Thỏ và Vương Đường đã đi ra ngoài mua sản nghiệp, tạm thời không ở đây, chỉ có Trịnh Cẩu Tử đang chỉ huy các huynh đệ khác canh giữ ở trong cửa hàng. Lý Đạo Huyền vẫy tay, Trịnh Cẩu Tử lập tức cong đít chạy tới: "Thiên Tôn có gì phân phó?"
Lý Đạo Huyền cười nói: "Đi gọi Ngô Sân và Sử Khả Pháp tới đây."
Trịnh Cẩu Tử ôm quyền, vội vàng rời đi.
Chẳng mấy chốc, Ngô Sân và Sử Khả Pháp đều đi tới.
Hai vị đại quan tâm tình đều rất tốt, bởi vì họ vừa tới trông thấy cửa hàng phân hóa học còn đang hoạt động bình thường, các nông dân đang xếp hàng mua phân hóa học, khẩn trương để đến đầu xuân sẽ dùng tới, thậm chí có một số nông dân mua về rồi trực tiếp ngay trong thời gian vụ đông bắt đầu trải phân lót rồi.
Gần đây trời vừa mưa vừa có tuyết, sang năm khẳng định sẽ được mùa.
Vừa thấy Lý Đạo Huyền, Ngô Sân liền ôm quyền cười: "Lý viên ngoại, thực sự là nhờ có người của ngươi bảo vệ cho cửa hàng, hiện tại người của Tần Vương phủ không dám tới làm loạn nữa, ha ha ha." Sử Khả Pháp cũng cười.
Lý Đạo Huyền lại nhún vai nói: "Hai vị lập tức sẽ không cười nổi nữa rồi."
Ngô Sân: "Sao cơ?"
Sử Khả Pháp sắc mặt cứng đờ.
Lý Đạo Huyền lấy ra bản đồ xung quanh phủ Tây An, chỉ vào vị trí khu rừng cây mà đám tử sĩ của Tần Vương phủ ẩn núp: "Theo tình báo của ta, Tần Vương phủ đã an bài phục binh ở chỗ này, muốn cướp và giết người của đội vận chuyển phân hóa học của chúng ta."
Vừa nói ra lời này, Ngô Sân và Sử Khả Pháp đồng thời rít một tiếng, không khí lạnh cứ như vậy bị họ hút đi không ít.
Ngô Sân sầm mặt: "Tình báo này đáng tin chứ?"
Lý Đạo Huyền cười mà không nói.
Trịnh Cẩu Tử lại hừ một tiếng nói: "Hai vị đại nhân còn chưa quá hiểu rõ về thiên... khụ... đối với Lý lão gia nhà ta rồi, tình báo của Lý lão gia vĩnh viễn không sai."
Ngô Sân nhíu mày thật sâu.
Sử Khả Pháp thấp giọng nói: "Ta lập tức triệu tập Cẩm Y Vệ."
"Như vậy là đúng rồi." Lý Đạo Huyền cười: "Cái gì nha dịch, vệ sở binh bản địa, khi đối phó với Tần Vương phủ đều không có tác dụng, chỉ có thể dùng Cẩm Y Vệ."
Ngô Sân cảm giác rất áp lực: "Sử đại nhân, Cẩm Y Vệ đáng tin sao? Từ sau khi Yêm đảng rơi đài, Cẩm Y Vệ và Đông Tây Xưởng thế nhỏ, thực lực đã không bằng trước, ta thấy ngươi cũng không mời Cẩm Y Vệ tới bảo vệ cửa hàng phân hóa học."
Sử Khả Pháp cắn răng: "Loại chuyện bảo vệ cửa hàng này, ta không dám dùng Cẩm Y Vệ, sợ hoàng thượng trách ta chuyện bé xé ra to, dùng Cẩm Y Vệ khi dễ phiên vương, trái lại sẽ giúp Tần Vương phủ. Nhưng nếu Tần Vương phủ thật sự phái ra tử sĩ đóng giả thành lưu khấu, đó chính là đại sự rồi, xuất động Cẩm Y Vệ hoàn toàn không có vấn đề. Hơn nữa ngươi cũng đừng coi thường Cẩm Y Vệ bọn ta, thu thập chỉ là thân binh của Tần Vương phủ, vẫn là không có vấn đề."
Ngô Sân: "Được, vậy chờ tin tức tốt của ngươi, nhớ kỹ bắt sống, không thể giết hết."
Sử Khả Pháp gật đầu: "Đương nhiên hạ quan hiểu điều này."
Hai ông quan thương lượng xong, bèn ôm quyền nói với Lý Đạo phối hợp diễn một hồi."
Lý Đạo Huyền cười: "Đương nhiên rồi, Cẩu Tử."
Trịnh Cẩu Tử tiến lên một bước: "Có mặt!"
Lý Đạo Huyền: "Chuẩn bị chuẩn bị, phân hóa học của chúng ta sắp bán hết rồi, đội xe trở về huyện Trừng Thành, đưa thêm mấy chục xe phân hóa học nữa qua đây."
Trịnh Cẩu Tử: "Được."
Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, đều đi lo liệu chuyện của mình.
Lý Đạo Huyền lại rảnh rang, lần này y cũng không cần đến ngồi bên ngoài Tần Vương phủ nữa, tìm chỗ nằm xuống trong cửa hàng, sau đó "đồng cảm", xoát một cái chuyển ý thức của mình ra ngoài... Y muốn xem trong thành Tây An này, rốt cuộc có bao nhiêu vật dẫn có thể cung cấp cho mình đồng cảm.
Trong nháy mắt tiếp theo, y liền đi tới trong nhà sách, ở đây đã có không ít [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] đang bán, hơn nữa còn có hai quyển sách [Cao Phiêu]. [Đạp Phá Thiên Khung] này cũng đã đến đây.
Lại nhảy một cái, đến trên khăn tay của một tiểu thư nhà giàu, trên khăn tay này có một mảng thêu Trừng Thành, Thiên Tôn được thêu ở chỗ này, tiểu thư nhà giàu đang sờ lên Thiên Tôn: "A, đồ thêu Trừng Thành đẹp thật đấy."
Lý Đạo Huyền nghiêm túc cảm thụ một chút bàn tay mềm mại của tiểu thư nhà giàu, không tệ không tệ.
Lại nhảy một cái, xoát một cái đi tới xóm nghèo, ở đây có một bức tượng Đạo Huyền Thiên Tôn bằng bùn cao chỉ bằng nửa người, thế nhưng khuôn mặt điêu khắc không tốt lắm, rất xấu. Lý Đạo Huyền vừa mới đồng cảm qua, liền cảm giác được cái miệng của mình hình như bị méo, long vương miệng méo?
Một đám người nghèo đang quỳ xuống đối diện Thiên Tôn miệng méo, cầu xin cái gì.
Lại nhảy một cái...
Đột nhiên, Lý Đạo Huyền phát hiện trước mắt mình sáng ngời, y xuất hiện trong một kiến trúc đang thắp đầy nến, bài biện trong kiến trúc này khiến y ồ lên một tiếng.
Không phải là phong cách kiểu Trung Hoa!
Không ngờ là phong cách Âu Tây!
Đây là một tòa giáo đường kiểu phương tây! Trong thành Tây An, còn có giáo đường của phương tây?
Lý Đạo Huyền lấy làm lạ, lại nhìn kỹ, phát hiện mình đã đồng cảm đến trong một bức tượng thiên tôn nhỏ khắc bằng bùn, bức tượng thiên tôn này cũng khắc rất xấu, ngũ quan hoàn toàn không tương xứng với bản thân y. Nó đang được đặt trên bàn, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc trang phục kiểu Trung Quốc cùng một truyền giáo sĩ, hai người đang một trước một sau vây xem Lý Đạo Huyền.
Lý Đạo Huyền lấy làm lạ: người đàn ông trung niên và truyền giáo sĩ này có lai lịch thế nào? Vây xem ta làm gì?
Chỉ nghe truyền giáo sĩ nói Hán ngữ nửa đời còn chưa quen: "Vương đại nhân, đây là Đạo Huyền Thiên Tôn, gần đây mới được truyền vào Tây An?"
Thì ra người đàn ông trung niên kia là Vương đại nhân, hắn gật đầu: "Nicolas thần phụ, vị thần tiên này là Đạo Huyền Thiên Tôn, căn bản không phải thần tiên của đạo giáo, rất có thể là một ngụy thần của tà giáo, thế nhưng, tốc độ truyền bá của hắn cũng rất nhanh, vừa truyền vào Tây An, đã bắt đầu truyền bá với tốc độ nhanh chóng, còn nhanh hơn nhiều so với Thiên Chúa giáo."
Lý Đạo Huyền nghe được hai từ then chốt "Vương đại nhân, Nicolas thần phụ", vậy là dễ xử lý rồi. Y lập tức chuyển ý thức trở về bên ngoài hộp, lên mạng, nhập vào hai từ then chốt, tìm kiếm...
Nicolas thần phụ kia y nghe được âm đọc, cũng không biết chữ cụ thể, nhưng vấn đề không lớn, nhập bính âm jin ni ge tìm kiếm, cộng thêm mấy từ then chốt Tây An, Vương, Thiên Chúa giáo cùng tìm kiếm, như vậy tìm kiếm cũng rất dễ.