Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 588 - Chương 588: Đây Rõ Ràng Chính Là Khoa Học

Chương 588: Đây rõ ràng chính là khoa học Chương 588: Đây rõ ràng chính là khoa họcChương 588: Đây rõ ràng chính là khoa học

Một đống tư liệu, rất nhanh liền xuất hiện ở trước mặt Lý Đạo Huyền.

Thì ra y đã đồng cảm đến giáo đường thiên chúa trên phố Hàng Đường, đây là giáo đường Thiên Chúa sớm nhất tại Tây An, vào năm 1625. quan viên Vương Trưng của Minh đình, mời Nicolas thần phụ mua đất thành lập, lúc đầu gọi là Thiên Chúa Thánh Mẫu đường.

Hiện tại tên của nó vẫn còn gọi là "Thiên Chúa Thánh Mẫu đường" .

Nhân vật chính khác xuyên không, thường đều rất thích hợp tác với truyền giáo sĩ Tây Dương, bởi vì người xuyên không có thể nhớ được tài liệu lịch sử khoa học rất ít, cần truyền giáo sĩ Tây Dương mang kỹ thuật phương tây qua đây, trợ giúp phát triển.

Nhưng Lý Đạo Huyền cũng không có yêu cầu này, y có thể từ bên ngoài hộp đưa vào bất cứ tư liệu và tài liệu kỹ thuật nào, không cần phải mượn tay của truyền giáo sĩ Tây Dương.

Lý Đạo Huyền cảm thấy hứng thú hơn chính là nam nhân trung niên mặc bào phục kiểu Trung Quốc bên cạnh: Vương Trưng.

Vương Trưng là một trong các nhà khoa học nổi tiếng của Minh triều, cùng Từ Quang Khải tịnh xưng là Nam Từ Bắc Vương. Thời trẻ hắn đã nghiên cứu chế tạo qua máy móc trọng tải, sức nước, sức gió, viết thành [Tân Chế Chư Khí Đồ Thuyết]. Sau lại cùng truyền giáo sĩ Thụy Sĩ là Đặng Ngọc Hàm biên dịch [Viễn Tây Kỳ Khí Đồ Thuyết], xuất bản vào năm Thiên Khải thứ bảy. Chủ yếu tự thuật tri thức tĩnh lực học thời kì văn hoá phục hưng và phương tây cổ đại, như Trọng tâm, tỷ trọng, thể tích, đòn bẩy, ròng rọc, mặt phẳng nghiêng... đồng thời giới thiệu cách chế tạo và sử dụng một số máy móc đơn giản.

Hắn có tác dụng quan trọng đối với việc truyền bá khoa học kỹ thuật phương tây vào Trung Quốc thời Minh Mạt.

Đó là một nhân tài!

Nếu như có thể nắm trong tay, y rất có hứng thú bắt cóc.

Lúc này Nicolas thần phụ lên tiếng: "Vương tiên sinh, ý của ngài là, Thiên Chúa giáo chúng tôi, cũng dùng cách của Đạo Huyền thiên giáo này mà truyền bá sao?"

Vương Trưng gật đầu: "Viết truyện tranh, phát lương thực, mời các gánh hát biểu diễn một chút câu chuyện của thần linh... Dùng cách như vậy, là có thể truyền bá được Thiên Chúa giáo rồi. Đương nhiên, quan trọng nhất là, cũng phải truyền bá được khoa học kỹ thuật của phương tây, để cho lão Nicolas thần phụ tỏ vẻ xấu hổ: "Ta cũng rất muốn làm như vậy, nhưng tài chính của ta không cho phép."

Vương Trưng đành phải thở dài: "Tài chính a, vậy thì hết cách rồi."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Lý Đạo Huyền: "Tà giáo này lại có rất nhiều tài chính, gần đây họ liên tục vận chuyển truyện tranh đến Tây An, bán sách đồng thời tặng lương thực, dùng phương thức này nhanh chóng truyền bá. Thiên Chúa giáo căn bản không so được, không so được."

Nicolas thần phụ: "Giáo phái lớn như vậy, lại truyền bá khắp Tây An, hoàng đế còn chưa biết sao?"

Vương Trưng lắc đầu: "Chỗ hoàng đế chắc là có không ít tấu chương rồi, chẳng qua, cho dù hoàng thượng thấy tấu chương như vậy cũng sẽ không xem kỹ, sẽ không coi trọng! Nước ta lãnh thổ bao la, thiên hạ to lớn, cái gì mà không có? Các loại giáo phái kỳ quái san sát, những giáo phái này chỉ cần không học Bạch Liên giáo tạo phản, hoàng thượng nghe thôi cũng lười, các quan địa phương cũng đều nhắm con mắt mở con mắt. Coi như là Bạch Liên giáo tạo phản, cùng lắm hoàng thượng cũng chỉ xem tấu chương một cái rồi ném qua một bên, giao cho bản thân quan địa phương xử trí."

Nói đến đây, vẻ mặt Vương Trưng hơi buồn: "Hy vọng giáo phái này đừng ẩn chứa dã tâm gì."

Nghe đến đó, Lý Đạo Huyền thầm buồn cười: Ta có dã tâm mà, dã tâm rất lớn, hơn nữa còn dự định gạt cả ngươi vào cùng, hỏi ngươi có sợ không?

Nicolas đứng dậy, dự định ném pho tượng Đạo Huyền Thiên Tôn kia đi.

Vương Trưng lại đưa tay cầm lấy nó, lắc đầu nói: "Mặc dù tỉ lệ cao là tà thần của tà giáo, nhưng cũng đừng ném lung tung, quỷ thần có thể không tin, nhưng không thể không kính, pho tượng này cứ đặt ở trong nhà ta đi."

Vì vậy, Lý Đạo Huyền liền theo Vương Trưng đi ra Thiên Chúa thánh mẫu đường, lên xe ngựa, xe lắc lư đi tới đại viện Vương gia.

Vừa vào viện tử này, Lý Đạo Huyền liền thích thú, ở đây rất náo nhiệt, cung phụng một đống pho tượng, có Phật tổ, có Quan Thế Âm, có Thái Thượng Lão Quân, có Nguyên Thủy Thiên Tôn, Địa Tạng, Nhị Lang Thần, Quan Nhị Gia, chúa Giê xu, thánh mẫu...

Phật giáo, đạo giáo, Thiên Chúa giáo, thần tiên thần thoại dân gian, đều đủ cả.

Hiện tại lại thêm một pho tượng Đạo Huyền Thiên Tôn, bịch một tiếng đặt bên cạnh một đống pho tượng.

Vương Trưng quay về một đống pho tượng lung tung beng này mà bái dân an."

Thì ra, khi Vương Trưng còn trẻ tin phật giáo, trung niên lại tin đạo giáo, gặp phải Thiên Chúa giáo hắn cũng tin, đã tiếp nhận lễ rửa tội của truyền giáo sĩ, hơn nữa hắn còn mê tín khoa học... Kẻ thế này, ngươi nên nói hắn là thành kính hay là không thành kính đây?

Lý Đạo Huyền cũng không khỏi than thở: "Làm lốp dự phòng cho một tiểu tỷ tỷ, vậy ngươi thật sự là lốp dự phòng. Đồng thời làm lốp dự phòng của một trăm tiểu tỷ tỷ, vậy các tiểu tỷ tỷ liền trở thành lốp dự phòng. Vương Trưng rất hiểu được ảo diệu trong đó."

Vương Trưng cầm lấy hương, dâng hương cho một đống thần phật, lại bái hai cái, xoay người muốn di.

Lý Đạo Huyền đột nhiên lên tiếng...

"Vương Trưng! Vương Trưng!"

Tượng đất Thiên Tôn vừa mở miệng nói, miệng bắt đầu bị nứt ra, đất cát liên tục rơi xuống, còn mang theo tiếng vọng như của Hắc Sơn lão yêu, quanh quẩn trong căn phòng nho nhỏ, thật đúng là hù chết người không đền mạng.

Vương Trưng giật nảy mình: "Ôi trời, ai, ai đang gọi ta?"

Hắn quay đầu nhìn một đống pho tượng, thế nhưng tượng Đạo Huyền Thiên Tôn bị hắn đặt ở trong góc, còn bị phật Di Lặc che hết một nửa, cho nên hắn căn bản không nhìn thấy miệng của tượng Đạo Huyền Thiên Tôn đang cử động.

Lý Đạo Huyền nói tiếp: "Tấm lòng muốn truyền bá khoa học kỹ thuật của ngươi là tốt... Thế nhưng ngươi tìm sai đối tượng hợp tác rồi..."

Vương Trưng: "Hả?"

Lý Đạo Huyền: "Thiên Chúa giáo... mới là giáo phái bao hàm dã tâm... Ngươi phải đi tìm Đạo Huyền Thiên Tôn giáo..."

Vương Trưng giật mình.

Hắn nghe được mấy chữ "Đạo Huyền Thiên Tôn giáo" này, mới rốt cuộc biết được là ai đang nói chuyện, ánh mắt thoắt một cái tập trung lên bức tượng đất thiên tôn.

Chỉ thấy cái miệng của tượng thiên tôn đang sụp lở, nửa bên mặt pho tượng cũng đã bị lở, nó tự nhiên không thể nói chuyện được nữa, rơi vào yên lặng.

Vương Trưng quá sợ hãi, xoay quanh pho tượng kia, nửa ngày cũng không dám đưa tay chạm vào nó, đủ nửa canh giờ sau mới đưa tay cầm lấy cũng không thể.

Cả người Vương Trưng như chết lặng.

Hắn đi tới đi lui ở nhà mười mấy vòng, cuối cùng cắn răng, liền xông ra ngoài, nhanh như chớp chạy tới nhà sách, hét lên với chưởng quỹ: "Cho ta nguyên bộ [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện].

Chưởng quỹ: "Sao cơ đại nhân? Sách này đều là bán cho người nghèo, ngài cũng muốn sao?"

Vương Trưng: "Ít nói nhảm, nhanh đưa cho ta một bộ."

Chưởng quỹ đành phải cầm tới một bộ: "Ngài nhận lấy, nguyên bộ bảy quyển, bây giờ còn chưa ra hết, mới chỉ kể đến Thiên Tôn thi pháp, thả tiên xa..."

Vương Trưng mở ra quyển truyện tranh, tập trung nhìn vào, đây đâu phải là tiên xa gì? Thứ này, rõ ràng chính là khoa học mà.
Bình Luận (0)
Comment