Chương 589: Phục kích
Chương 589: Phục kíchChương 589: Phục kích
Vài ngày sau, phân hóa học tại cửa hàng của quan phủ Tây An sắp bán hết, vì vậy, Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử dẫn theo mấy chục binh sĩ dân đoàn đưa mấy chục chiếc xe trống chuẩn bị trở về huyện Trừng Thành chở thêm hàng.
Khi đội xe ra khỏi thành, trùng trùng điệp điệp kéo thành một đường thật dài, nối đuôi nhau từ cửa thành đi ra. Tử sĩ Tần Vương phủ trà trộn trong đám người nở nụ cười nhạt, liền theo ra khỏi thành, bước nhanh tới rừng cây nhỏ bên cạnh, ở đó đã chuẩn bị sẵn ngựa. Gã đánh ngựa, dọc theo con đường nhỏ đuổi theo phía trước, 50 dặm đường, đối với tuấn mã mà nói rất gần, chỉ chốc lát, tử sĩ kia đã đến trong rừng cây thuộc khu Cao Lăng.
Ở đây, một trăm tử sĩ Tần Vương phủ đợi từ lâu đã sớm không nhịn được.
"Thủ lĩnh, đoàn xe của cửa hàng phân hóa học ra khỏi thành rồi."
Tử sĩ cầm đầu mừng rỡ: "Rất tốt, đợi mấy ngày, ngứa ngáy lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được chính chủ."
Một thủ hạ hỏi: "Không chờ họ chở phân hóa học từ huyện Trừng Thành qua đây rồi mới động thủ sao? Như vậy còn có thể cướp thêm phân hoá học nữa."
Tử sĩ cầm đầu nói: "Đồ ngu, số phân hóa học này sao có thể cướp về vương phủ được? Ngươi sợ đám quan văn không bắt được nhược điểm của chúng ta hay sao? Chúng ta chỉ giết người, cho hả giận, giết xong là bỏ chạy."
Đám thủ hạ giờ mới hiểu được.
Sau đó cả đám phân tán ra khắp rừng cây, trốn kỹ, bày ra trận hình cái túi, rồi an tĩnh chờ đợi.
Cũng không biết đợi bao lâu, tới rồi...
Trên quan đạo xuất hiện cái bóng của một đoàn xe, hơn mấy chục chiếc xe kéo, nối đuôi nhau thành một hàng dài trên quan đạo, đầu đuôi không thể nhìn thấy nhau, xem ra là rất dễ ăn hiếp.
Tử sĩ cầm đầu cười lạnh: "Đám tiểu nhị của cửa hàng phân hóa học thân thủ đều rất tốt, chắc là tay chân mà Ngô Sân và Sử Khả Pháp thuê từ trong lục lâm, có điều, chúng khi dễ mấy gia đỉnh bình thường còn được, mà đối đầu với chúng ta, chỉ có con đường chết. Nhìn bọn chúng lơ là, kéo đội xe dài như vậy, đủ biết là không hề có chút phòng bị gì." Đám tử sĩ đều bật cười.
"Chờ đoàn xe tiến vào túi, chúng ta liền lao ra, gặp người là giết, không để lại một người sống."
"Tuân lệnh!"
Đám tử sĩ toan xông lên, đột nhiên, có người mở miệng nói: "A, mau nhìn kìa, có Sử Khả Pháp!"
Tên cầm đầu tập trung nhìn vào, quả thật, Sử Khả Pháp vậy mà cũng ở trong đội, đang cưỡi một con ngựa cao to.
"Thủ lĩnh, Sử Khả Pháp là thôi quan Tây An, nếu chúng ta động thủ với hắn, chỉ sợ..."
"Sợ cái rắm, nếu ở trong thành Tây An, chúng ta không thể đánh mệnh quan triều đình, những ở nơi hoang dã ngoài thành, chúng ta là lưu khấu, coi như chúng ta giết Sử Khả Pháp, chỉ cần không có chứng cứ, đám quan văn cũng không thể làm gì vương phủ."
"Gào!"
"Ngay cả Sử Khả Pháp cũng giết luôn, không để lại một người sống."
Lúc này, đội xe đã đi vào vòng phục kích, tên tử sĩ cầm đầu ra lệnh một tiếng, trong rừng cây lập tức vang lên tiếng hò hét, đám tử sĩ cùng xung phong lao ra ngoài.
Trong nháy mắt chúng lao ra, đám người Sử Khả Pháp, Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử ở trong mắt chúng đã biến thành người chết.
"Có tặc chặn đường!" Trịnh Cẩu Tử la lên bằng giọng nói rất khoa trương, có vẻ chật vật rút ra yêu đao, lại không ngờ eo hắn bị kẹt đao, rút này rút này, rút nửa ngày mà vẫn không rút được.
Một tử sĩ xông tới trước mặt hắn, cười lớn một tiếng, chặt một đao vào đầu Trịnh Cẩu Tử.
Ngay thời khắc này, đao ở hông Trịnh Cẩu Tử đã được rút ra, hơn nữa động tác lưu loát, lưỡi đao đã đến thẳng trước ngực tử sĩ.
Tử sĩ lúc trước thấy Trịnh Cẩu Tử nửa ngày không rút được đao, phớt lờ hắn, nào ngờ đối phương chỉ là đang diễn, lần này trở tay không kịp, không thể né tránh, chỉ nghe "phập" một tiếng, Trịnh Cẩu Tử đâm đao vào lồng ngực hắn.
Còn đao hắn chém tới lại nhẹ nhõm tránh khỏi.
Tử sĩ trợn trừng mắt, ngã xuống, đã biến thành tử sĩ.
Một bên khác, một tử sĩ xông tới trước mặt Bát Địa Thỏ, Bát Địa Thỏ la ái môêt tiếnna. nai nã vào chiếc ve kéo đằng eau. Tử sĩ thấy đối phương chật vật như thế, cũng mất đề phòng, bước một bước dài liền nhảy lên xe kéo, muốn đứng ở trên xe, từ trên cao tấn công Bát Địa Thỏ.
Bát Địa Thỏ gầm lên: "Thiên Thỏ Đoạn Bá Kiếm!"
Tu sĩ sợ hết hồn, đang muốn phòng ngự tuyệt chiêu của đối phương.
Lại không ngờ được, một cây đao nhỏ hẹp thò ra từ trong tấm vải che trên xe, phập một tiếng, đâm vào bụng tử sĩ.
Tử sĩ kia khó khăn nói: "Tú... Xuân... Đao!"
Tấm vải xốc lên, một Cẩm Y Vệ từ bên trong nhảy ra, lớn tiếng nói: "Cẩm Y Vệ phá an, người không phận sự nhanh chóng rút lui."
Cùng lúc đó, trên nhiều xe kéo cũng có tấm vải che được xốc lên, đều có một Cẩm Y Vệ nhảy ra.
Lần này đã khiến đám tử sĩ giật mình la lên: "Mẹ nó, trúng kế rồi!"
"Số người của chúng ta vẫn chiếm ưu thế, chỉ cần giết đám Cẩm Y Vệ này, vẫn..."
Tên tử sĩ cầm đầu còn chưa nói hết câu, liền nghe được tiếng vó ngựa dồn dập từ xa.
Lượng lớn Cẩm Y Vệ đang chạy tới.
Vừa đến đã lập tức bao vây khu vực này một cách nhanh chóng, còn có mấy người cưỡi ngựa đi vào trong, bảo vệ xung quanh Sử Khả Pháp: "Sử bách hộ, chúng tôi đến rồi."
Sử Khả Pháp: "Tới đúng lúc."
Từ sau khi Nguy Trung Hiền chết, thực lực của Đông Tây nhị xưởng và Cẩm Y Vệ đã thua xa lúc trước, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa. Xem như tổ chức đặc vụ của Hoàng gia ngự dụng, hiệu suất làm việc của Cẩm Y Vệ cũng không thấp, hơn nữa rất am hiểu hành động bí mật, lúc họ không xuất hiện, ngay cả sợi lông của họ ngươi cũng không nhìn thấy, nhưng khi họ xuất hiện, trong nháy mắt ngươi đã thân hãm thiên la địa võng.
Trình Húc cũng rất sợ Cẩm Y Vệ, bằng không gã cũng không che mặt và dùng tên giả.
Bát Địa Thỏ thò đầu ra từ sau xe kéo phân hoá học, lắc đầu thở dài: "Ài, tình hình này là không có cơ hội cho bản thỏ gia biểu diễn rồi."
Trịnh Cẩu Tử đi tới, thấp giọng cười: "Đỡ tốn sức của chúng ta cũng tốt, ở đây không thích hợp dùng hoả súng, cũng không tiện mặc giáp, trang bị không đủ, nếu đánh nhau thật chúng ta sẽ có thương vong, không Bát Địa Thỏ cười hắc hắc: "Có lý có lý."
"Cẩm Y Vệ phá án!" Sử Khả Pháp giống như đổi một người khác, không còn là quan văn tay trói gà không chặt nữa, mà là một đầu lĩnh đặc vụ oai hùng, lớn tiếng nói: "Các ngươi lập tức bỏ vũ khí xuống, bó tay chịu trói, có thể tha cho các ngươi một mạng."
Đám tử sĩ gầm lên rồi xông tới.
Sử Khả Pháp: "Nếu nhất định muốn ngoan cố chống lại, vậy cũng đừng trách bản quan không nể mặt mũi."
Hắn vung tay lên, Cẩm Y Vệ từ bốn phương tám hướng xông lên.
Chiến đấu từ mới bắt đầu đã phân ra thắng bại.
Thậm chí có thể nói là đơn phương đồ sát.
Đám tử sĩ người này tiếp người kia ngã xuống.
Rất nhanh, số tử sĩ còn lại không nhiều lắm.
Tên tử sĩ cầm đầu muốn quay ngược lại lưỡi đao, muốn rạch vào cổ mình, đã thấy ba tên Cẩm Y Vệ từ ba phương hướng đồng thời nhào tới, hai người liều mạng kéo lại cánh tay của hắn, một người khác thì nhanh chóng tháo xuống cằm của hắn.
"Hừ, muốn chết, đâu dễ dàng như vậy?"