Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 591 - Chương 591: Hoàng Quyền Quá Lớn

Chương 591: Hoàng quyền quá lớn Chương 591: Hoàng quyền quá lớnChương 591: Hoàng quyền quá lớn

Trước cửa tiệm phân hóa học xếp một hàng thật dài, các lão bách tính đang tấp nập mua phân hóa học.

Bên cạnh cửa hàng phân hóa học đã xuất hiện một cửa hàng mới, đó là "Trường Huấn Luyện Kỹ Thuật Nông Nghiệp", mấy vị "chuyên gia nông nghiệp" từ thôn Cao Gia qua đây đang ở chỗ này thăng đường giảng bài, truyền thụ miễn phí cho các lão bách tính phương pháp trồng cây "khoa học".

Tiền công của mấy vị lão sư này là do Ngô Sân trả.

Mặc dù mười vạn lượng của Ngô Sân đã dùng hết, nhưng mấy ngày nay hắn lại đột nhiên có tiền rồi.

Tiền đến từ Tần Vương phủ.

Tần Vương phủ chủ động biểu thị, nguyện ý vì "cứu tế" xuất ra năm vạn lượng, sau đó không nói hai lời, nhanh chóng nện năm vạn lượng bạc vào trong tay Ngô Sân.

Lúc này, hai người Ngô Sân, Sử Khả Pháp đang ngồi trong hậu viện của cửa hàng phân hóa học, cùng Lý Đạo Huyền uống trà nói chuyện phiếm.

Sử Khả Pháp thở dài một tiếng: "Tử sĩ mà hạ quan phái người đưa vào kinh, đột phát phát bệnh lạ, chết ở nửa đường rồi. Người sống không còn, Tần Vương phủ cứ một mực nói không phải là hắn làm. Hoàng thượng biểu thị rất khó xử, cuối cùng cũng không thể làm gì Tần Vương phủ, hạ chỉ mắng Tần Vương phủ một trận... ài, thực sự là..."

Ngô Sân khẽ hớp một ngụm trà, vẻ mặt có phần cổ quái: "Tần Vương phủ bị mắng, lại cầm năm vạn lượng bạc cho bản quan."

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Kết quả rất không tệ! Ừm, đại thể cũng trong dự liệu của ta."

Ngô Sân và Sử Khả Pháp cùng phản đối: "Kết quả này mà không tệ?"

Lý Đạo Huyền nhún vai: "Lẽ nào, hai vị đại nhân thật sự cảm thấy, một việc nhỏ như vậy là có thể lật đổ được thiên hạ đệ nhất phiên phong? Triệt phiên là nghĩ cũng đừng nghĩ, về phần tước binh quyền cũng càng không thể. Hộ vệ binh của Tần phiên trăm năm trước cũng đã bị tước chỉ còn 500 người, còn có thể tước thế nào nữa? Đưa Tần thế tử tới Ngọ môn chém đầu? Vì một chút phân hóa học, đem thân thích của hoàng đế khai đao có khả thi không? Các ngươi đặt mình vào vị trí của hoàng đế rồi suy nghĩ thử xem, các ngươi có thể làm gì được Tần Vương phủ?" Hai vị quan văn cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải sao? Hoàng thượng còn có thể làm gì Tần Vương phủ chứ? Mắng một trận buộc hắn giao ra năm vạn lượng, đã xem như trừng phạt nặng rồi.

Nghĩ như vậy, luồng hăng hái lúc trước của hai người, bùng một phát, mất tiêu.

Lý Đạo Huyền lại thêm một đao: "Tử sĩ bị bệnh lạ chết đi, khẳng định là Cẩm Y Vệ giết người diệt khẩu."

Sử Khả Pháp không phục: "Điều này sao có thể? Họ đều là Cẩm Y Vệ mà ta chọn kỹ lựa khéo, tuyệt đối trung với hoàng thượng, không có khả năng bị Tần Vương phủ thu mua."

Lý Đạo Huyền: "Nếu là hoàng đế hạ lệnh muốn giết thì sao? Người này không giết, chuyện của Tần Vương phủ sẽ không thể giải quyết, quan văn sẽ làm ầm lên không dứt, còn không bằng giết cho xong chuyện."

Sử Khả Pháp cứng đờ cả người.

Lý Đạo Huyền phá lên cười ha ha.

Sử Khả Pháp vô cùng phiền muộn nói: "Tại sao có thể như vậy? Chúng ta cố gắng như vậy, thật vất vả..."

Lý Đạo Huyền đột nhiên nói giọng quái gở: "Đây là khuyết điểm của 'hoàng quyền độc tôn'."

Y đột nhiên công kích một câu "hoàng quyền độc tôn", thật đúng là đại nghịch bất đạo, nhất thời dọa hai vị quan văn giật mình.

Ý nghĩ đầu tiên của Ngô Sân chính là: đừng để Cẩm Y Vệ nghe được, bằng không thì xong.

Có điều hắn lập tức nhớ tới, Sử Khả Pháp ngồi bên cạnh mình chính là một Cẩm Y Vệ.

Ngô Sân chờ Sử Khả Pháp hất tung cái bàn.

Sử Khả Pháp lại không làm gì, vẻ mặt cổ quái, có vẻ rất muốn hất tung bàn lên lại cố nén nghe thêm một chút: "Lý viên ngoại, lời này của ngươi, ta cũng không thể xem như không nghe thấy gì."

Lý Đạo Huyền cười hắc hắc, lập tức chợt đổi giọng: "Quyền lực quan văn quá nhỏ, quyền lực của hoàng đế quá lớn, như vậy rất không tốt, phải nên cho quan viên nội các càng nhiều quyền nói chuyện hơn."

Y nói một câu này, đã đâm trúng chỗ ngứa của quan văn.

Ngô Sân mừng rỡ: "Ồ, ta cảm thấy lời này rất có lý."

Câu này vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức cảm thấy mình hơi vội, vội vàng bi† miêng lai. Sử Khả Pháp thì lại xấu hổ, mặc dù hắn thuộc về tập đoàn quan văn, nhưng hắn lại thuộc về hệ thống Cẩm Y Vệ, những lời này của Lý Đạo Huyền, Sử Khả Pháp cảm thấy có lý, nhưng thân phận Cẩm Y Vệ của mình lại khiến hắn muốn hất tung bàn, làm sao bây giờ?

Nếu bản thân cũng cảm thấy có đạo lý, sao mình lại hất tung bàn được chứ?

Lý Đạo Huyền nhìn ra Sử Khả Pháp xoắn xuýt, trong bụng cười thầm.

Thật ra, vào những năm cuối Minh triều, tư bản chủ nghĩa đã nảy sinh, hơn nữa chế độ quân chủ lập hiến cũng có một chút dấu hiệu nảy sinh. Ngay lúc đó nội các lục bộ, thường xuyên làm trái, đối nghịch với hoàng đế, ví dụ chuyện kế tước Tần Vương, Lễ bộ dám kéo dài không phê duyệt, hoàng đế cũng không làm gì được Lễ bộ, chỉ có thể hạ chỉ đi mắng Lễ bộ.

Các quan văn đang đoàn kết lại, tận hết sức lực đi đoạt quyền của hoàng đế!

Đây kỳ thật chính là khúc dạo đầu của chế độ quân chủ lập hiến, là thế tất yếu của chế độ phát triển.

Không thể nói các quan văn có thể nhìn xa, chỉ có thể nói, họ vì lợi ích bản thân mà tiến hành hành vi đoạt quyền, vừa lúc phù hợp với lộ tuyến nên có của chính thể diễn biến.

Cho nên Lý Đạo Huyền nói ra việc này, rất dễ khiến các quan văn cộng minh.

Lý Đạo Huyền nói tiếp: "Sử đại nhân, lần trước phu nhân ta cũng nói qua với ngươi, sức sản xuất tiên tiến yêu cầu chế độ chính trị tiên tiến để phối hợp. Nếu chế độ chính trị lạc hậu, sẽ kéo chân sau của sức sản xuất, ngươi còn nhớ rõ những lời này đúng không?"

Sử Khả Pháp có chút xấu hổ, không muốn thừa nhận mình nhớ những lời đại nghịch bất đạo như thế, nhưng chỉ có thể thừa nhận: "Nhớ kỹ."

Lý Đạo Huyền: "Hiện tại ngươi cũng đã thấy, chế độ hoàng đế độc tài, khắp nơi đều là khuyết điểm, so với một mình hoàng đế định đoạt, còn không bằng để cho các quan viên của nội các lục bộ đứng ra, một người một phiếu, bỏ phiếu giúp hoàng đế đưa ra chủ ý, ba ông thợ da hơn ông Gia Cát mà, lục bộ chính là sáu ông thợ da, có thể bằng hai Gia Cát Lượng rồi."

Ngô Sân và Sử Khả Pháp đều cảm thấy có lý, nhưng lời này càng nói càng sâu, hai người cũng không dám tiếp tục phụ hoạ, chỉ có thể lướt qua ý nghĩ ở trong đầu.

Lý Đạo Huyền cũng không vội, gieo xuống mầm mống là được rồi. Y lại đổi đề tài: "Hiện tại Tần Vương phủ đã chịu thua, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không dám đến quấy rối nữa, chúng ta cũng rất hiếm khi nghênh đón một khoảng thời gian mà chế độ chính trị sẽ không kéo chân sau của sức sản xuất. Ngô đại nhân, không bằng chúng ta thừa dịp này, đi một bước càng lớn hơn."

Ngô Sân phấn chấn, lại kéo ý nghĩ trở về: "Xin Lý viên ngoại chỉ giáo."

Lý Đạo Huyền: "Tần Vương phủ sẽ không nhúng tay quấy rối nữa, vậy ta có thể thí điểm cây nông nghiệp mới, nhà máy phân hóa học, xưởng nuôi gà, xưởng nuôi heo gì đó xung quanh Tây An, thừa dịp ông trời ban mưa, dân sinh ổn định, làm hết mấy thứ này, đề cao sản lượng lương thực, tự nhiên có thể cứu vớt càng nhiều nạn dân."

Ngô Sân phấn chấn: "Lời này có lý."

Nói đến cùng, chuyện chế độ chính trị quá xa, công việc lúc này của Ngô Sân hắn vẫn là lấy cứu tế là chủ, vừa lúc trong tay lại có năm vạn lượng bạc, không bằng học Lý viên ngoại làm nhà xưởng mới.

Ngô Sân nói: "Lý viên ngoại, mấy thứ này, ngươi muốn thế nào làm cứ mở miệng, bản quan có thể hỗ trợ nhất định, mặt khác, bản quan cũng muốn làm cùng, xin ngươi chỉ dạy ta với."

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Không thành vấn đề! Kinh nghiệm ta xây xưởng, Ngô đại nhân cứ học thoải mái."
Bình Luận (0)
Comment