Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 597 - Chương 597: Ngươi Nói Cái Giá Đi

Chương 597: Ngươi nói cái giá đi Chương 597: Ngươi nói cái giá điChương 597: Ngươi nói cái giá đi

Diêm khóa tỉ hoảng rồi, là cái loại hoảng hốt không biết nên làm gì.

Hơn 600 mãnh nam dũng mãnh không sợ chết xông về phía mình, vệ sở binh tán loạn, chạy trốn khắp cả thành, cái này phải đỡ thế nào?

50 gia đỉnh binh dưới trướng hắn hiện tại cũng hoảng không biết làm gì, liền che chở diêm khóa tỉ lui vào trong dinh thự của hắn, muốn mượn bức tường dinh thự chống lại một phen.

Nhưng mà, tường dinh thự vừa mỏng vừa thấp, làm gì ngăn cản được biên quân.

Các binh sĩ biên quân xông tới dưới tường, làm cầu tay, người phía sau chạy tới, giẫm lên cầu tay một cái, lại giẫm lên vai đồng đội rồi nhảy lên, thế là leo qua tường vây, nhanh chóng đột phá.

Diêm khóa ti không ngừng bại lui!

Từ tường viện lui đến đại đường, tại đại đường lại bỏ tính mạng của mấy gia đỉnh mới lui lại vào trong viện, trong viện lại chết thêm mấy gia đỉnh nữa mới lui vào hậu hoa viên.

Diêm khóa tỉ tại giả sơn mở ra một cánh cửa ngầm, ở đây xuất hiện một thông đạo, hắn chỉ dẫn theo hai tâm phúc đi vào trong thông đạo bí mật, sau đó đóng cửa lại, một đường đi nhanh dọc theo thông đạo bí mật, đi tới một tầng hầm nhỏ.

Trong tầng hầm có giam giữ một người, chính là Thiết Điểu Phi.

Thấy được diêm khóa ti đi vào, Thiết Điểu Phi nở nụ cười kỳ quái: "Ui, bị lưu khấu lừa mở cửa thành đánh vào rồi sao, Tấn thương chạy không giúp ngươi rồi, có vui hay không."

Diêm khóa tỉ chợt có cảm giác quỷ dị: "Ngươi đoán được bên ngoài là lưu khấu không khó hiểu, nhưng sao ngươi biết được chúng lừa mở cửa thành? Còn biết Tấn thương chạy rồi?"

Thiết Điểu Phi há miệng cười, vẻ mặt cổ quái.

Tượng thiên tôn nhiễm máu trước ngực hắn cũng há miệng cười theo.

Nụ cười này quá cổ quái, toàn thân diêm khóa ti dựng cả lông tơ, sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thiết Điểu Phi cười âm trầm: "Ngươi chết chắc rồi, người bên ngoài rất nhanh sẽ tìm được địa đạo này."

Diêm khóa tỉ cố mạnh miệng: "Không thể nào, chúng chỉ biết ta đã chạy ra từ cửa sau, chúng sẽ tìm ta khắp nơi ở ngoài thành, sẽ không ngờ được ta còn ở trong nhà mình, chúng sẽ không thể nào tìm được tầng hầm này."

Thiết Điểu Phi: "Không, họ biết ngươi còn ở nhà, rất rõ ràng biết được khoảng cách và phương hướng của ngươi, tìm đến địa đạo này sẽ rất dễ dàng."

Diêm khóa tỉ hoảng hốt: "Ngươi dựa vào cái gì khẳng định như thế?"

Thiết Điểu Phi lại cười, vẻ mặt quỷ dị, khiến cho diêm khóa tỉ không ngừng nổi da gà.

Diêm khóa ti đột nhiên hung ác nói: "Cười con mẹ ngươi à? Cho dù lão tử chết, cũng có thể giết chết ngươi trước, ngươi ở trước mặt lão tử ngang tàng cái rắm."

Thiết Điểu Phi cười ha ha: "Ngươi sợ rồi! Ngươi sợ rồi!"

Thiên Tôn nhiễm máu ở trước ngực hắn cũng nhếch môi cười to theo.

Lúc trước khi Thiên Tôn nhiễm máu cười, diêm khóa tỉ còn chưa chú ý tới, còn tưởng rằng là y phục lay động, khiến sợi bông động theo, nhưng lần này hắn đã nhìn rõ, không phải là y phục đang động, mà là hình thêu kia đang động.

Nó thật sự đang cười!

Tiếng cười của nó và tiếng cười của Thiết Điểu Phi là đồng thời truyền ra.

Diêm khóa tỉ sợ quá lui liền vài bước, hai gia đỉnh tâm phúc của hắn cũng sợ hãi: "Thủ lĩnh, Thiết... Thiết Điểu Phi này không bình thường, hình thuê trước ngực hắn cũng không bình thường..."

"Không sai!" Thiên Tôn nhiễm máu âm trầm lên tiếng, có lẽ bởi vì bị nhiễm máu, giọng y nói trở nên hết sức thâm trầm lại khát máu, giống như quỷ quái từ địa ngục, khiến người vừa nghe liền run cả răng: "Các ngươi muốn nhìn cảnh sắc của âm tào địa phủ không?"

Diêm khóa tỉ: "Ai, ai đang nói chuyện?"

Hai gia đỉnh sợ quá hai chân như nhữn ra: "Là... là hình thêu kia đang nói chuyện..."

Diêm khóa tỉ: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."

Thiên Tôn nhiễm máu: "Hắc hắc hắc... hắc hắc hắc hắc... qua đây... ta đã lâu không ăn thịt người tươi mới rồi, các ngươi qua đây, để cho ta thử vài miếng nào..."

Hai gia đỉnh: "A a a!"

Hai naười liền nhanh chân chav ra ngoài. Diêm khóa tỉ cũng sợ đến điên rồi, không dám ở lại trong tầng hầm nữa, liền chạy như điên ra bên ngoài.

Bên ngoài có lưu khấu, thế nhưng lưu khấu có hung ác cũng đỡ hơn yêu quái ăn thịt người.

Chết ở trong tay lưu khấu cùng lắm chỉ là một đao, nhưng rơi vào trong tay yêu quái thì có khả năng bị ăn tươi từng ngụm, con mẹ nó vậy còn không bằng một đao.

Ba người chạy tới cửa địa đạo, vừa mới mở cửa thò đầu ra, đã thấy bên ngoài có một đám người đang vây quanh trừng mắt nhìn họ.

Đúng như Thiết Điểu Phi nói, bọn họ đã tìm được cửa vào địa đạo, đang ở lối vào làm thành một vòng, dường như biết chắc họ sẽ chạy từ bên trong ra ngoài.

Diêm khóa tỉ: "Ta..."

Còn chưa kịp nói nhảm nửa câu, đao quang lấp loé, hai gia đỉnh tâm phúc đã bị chém ngã trên mặt đất, chỉ còn lại một mình diêm khóa tỉ còn sống.

Trần bách hộ vươn tay ra xách cổ diêm khóa tỉ lên, như xách một con chim cút.

Diêm khóa ti kêu thảm thiết: "Hảo hán, đao hạ lưu nhân, có chuyện từ từ nói."

Hắn phát hiện đối phương không chém chết hắn trước, liền cảm giác có một đường sinh cơ, nói không chừng có thể sử dụng ba tấc lưỡi này thuyết phục đối phương buông tha mình.

Lại nghe Trần bách hộ cười nói: "Tới đây, cho ngươi xem một thứ."

Hắn đưa tay lấy ra từ trong người một tấm khăn tay, đưa tới trước mặt diêm khóa tỉ.

Diêm khóa tỉ tập trung nhìn vào, trên khăn tay thêu một tượng thần, giống y chang hình thêu trước ngực Thiết Điểu Phi.

Hơn nữa...

Tượng thần này cũng biết cười.

Nó nhếch môi, dùng giọng điệu âm trầm cười nói với diêm khóa tỉ: "Tới đây, cho ta cắn một miếng xem có ăn ngon không."

"Aaaal"

Diêm khóa tỉ hét lên thảm thiết, tiếng hét xuyên thấu bầu trời đêm, còn vang hơn cả tiếng đánh nhau xung quanh. ra xiềng xích trên tay Thiết Điểu Phi, sau đó lại đặt một cây đao vào trong tay Thiết Điểu Phi.

Thiết Điểu Phi cười hắc hắc, đứng ở trước mặt diêm khóa tỉ: "Hiện tại ngươi biết lão tử không dễ chọc rồi chứ?"

Diêm khóa tỉ sợ đến mất hồn mất vía: "Hảo hán..."

Thiết Điểu Phi: "Nói cái giá đi! Đưa ra giá tốt, ta một đao đưa ngươi đi. Đưa ra giá không tốt, ta giết ngươi ba ngày ba đêm, thiên đao vạn quả, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."

Thiên Tôn nhiễm máu cũng nhếch môi nở nụ cười: "Ta ăn hắn ba ngày ba đêm, gặm hết thịt dính ở xương luôn."

Diêm khóa tỉ: "A a a a! Tiền của ta, tiền của ta ở hậu viện hết, sương phòng bên trái, phía trước cửa sổ hướng đông năm bước, hướng nam bốn bước, đào xuống... Toàn bộ tiền của ta đều ở bên trong, chỉ cầu yêu... yêu quái, đừng ăn ta... cho ta thống khoái."

Thiết Điểu Phi: "Báo giá hợp lý, ta nhận mối làm ăn này."

Hắn vung yêu đao, phập một tiếng chặt vào cổ diêm khóa tỉ.

Máu tươi phun ra thật xa!

Chém xong một đao này, Thiết Điểu Phi cũng không còn hơi sức nữa, hắn bị dằn vặt mấy ngày, lại chưa ăn được một bữa đàng hoàng, thân thể đã vô cùng suy yếu, ngã gục về phía sau.

Trần bách hộ một tay đỡ lấy hắn, đưa hắn ra ngoài.

Thiên Tôn nhiễm máu: "Tiện nghỉ cho diêm khóa tỉ này rồi."

Trần bách hộ: "Mạt tướng không thể bắt được Tấn thương, xin Thiên Tôn giáng tội."

Thiên Tôn nhiễm máu: "Không phải là lỗi của ngươi! Tấn thương chúng ta từ từ tính sau, trước tiên ngươi cứ theo kế hoạch trước đó, trấn an bách tính, chuẩn bị đánh với Hình Hồng Lang."

Trần bách hộ: "Mạt tướng lĩnh mệnh."
Bình Luận (0)
Comment