Chương 598: Tham nhiều như vậy?
Chương 598: Tham nhiều như vậy?Chương 598: Tham nhiều như vậy?
Tiếng la giết vừa vang lên, các lão bách tính trong thành liền sợ hãi.
Thành Hà Đông cũng không phải thành nhỏ, cư dân trong thành đến mấy vạn. Nửa đêm nghe được tiếng la giết, bên thành nam hình như có đánh nhau, tiếp theo lại nghe được có người la tặc quân vào thành gì đó, lão bách tính sợ quá hồn bay đi đâu mất.
Tất cả mọi người đóng chặt lại cửa phòng, không dám đi ra ngoài.
Ở trong lòng chờ đợi quan binh có thể đánh thắng, có thể bảo vệ thành trì.
Nhưng mà bọn họ rất nhanh liền thất vọng.
Không mất bao lâu, họ liền nghe được trong thành có người hô to: "Diêm khóa tỉ đã chết!"
Cẩu quan đã chết, các lão bách tính vốn phải nên vui vẻ, thế nhưng lưu khấu tới rồi, mọi người lại không vui nổi, nội tâm sợ hãi, chờ lưu khấu tới đá văng cửa, cướp đi của cải...
Nhưng mà, việc mà họ sợ nhất lại không xảy ra.
Một buổi tối ầm ï, trôi qua một cách hữu kinh vô hiểm.
Sáng sớm hôm sau, các lão bách tính dè dặt thò đầu ra cửa sổ nhìn ra ngoài, người gan lớn thì lén lút đi trên đường, dọc theo mái hiên dè dặt đi tới, nhìn xem bên ngoài rốt cuộc là tình huống gì.
Lại hoặc là, nhìn xem bên ngoài rốt cuộc là bầu trời của quan binh, hay là bầu trời của lưu khấu.
Bọn họ lập tức phát hiện, thủ cấp của diêm khóa tỉ đang treo ở cổng chợ trong thành, giống như đầu của các tù phạm khi bị chém đầu ở chợ.
Rất nhanh, một tiểu đội tuần tra binh xuất hiện ở trên đường, trong tay những tuần tra binh này còn cầm một cái ống loa, do sắt lá quấn thành, một đầu to một đầu nhỏ.
Bọn họ vừa đi, vừa cầm loa hô to: "Lão bách tính của thành Hà Đông, không cần sợ, chúng tôi không phải là lưu khấu bình thường, chúng tôi vốn là quan binh, bởi vì triều đình nợ lương, mới bất đắc dĩ làm tặc, chúng tôi cướp tiền của diêm khóa tỉ là đủ rồi, sẽ không làm gì các người, các người nên làm gì thì làm cái đó đi."
Mấy đội tuần tra đi nhiều lần, hô to nhiều lần ở trong thành như vậy...
Hô đến mấy canh giờ!
Các lão bách tính rất cuâc lấy đdñnd khí bước đi trên đường. Sau đó họ liền phát hiện, ơ? Thật này! Đám tặc này chiếm lĩnh thành thị, vậy mà không giết không đốt cũng không cướp, họ chỉ đang đào móc trong nhà diêm khóa tỉ mà thôi.
Lão bách tính to gan lớn mật hơn, liền dứt khoát chạy tới hóng chuyện.
Vì vậy, không ít người đã tận mắt nhìn thấy, những lưu khấu này đã đào từ trong nhà diêm khóa tỉ ra rất nhiều vàng bạc trang sức.
Tiền này từ đâu mà có, các lão bách tính Hà Đông rõ ràng hơn ai hết.
Diêm khóa ti vẫn luôn lén lút bán muối, đem muối của quan phủ bán cho các thương nhân muối, hoặc là bán phân ngạch diêm dẫn cho Tấn thương.
Lão bách tính Hà Đông đều biết hắn đang liều mạng kiếm tiền, chỉ là không biết đến cùng hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền mà thôi, hôm nay thấy được nhiều vàng bạc trang sức như vậy được đào lên, các lão bách tính mới biết năng lực tưởng tượng của mình hoàn toàn không theo kịp khẩu vị của tham quan.
"Không hổ danh là tham quan!"
"Chết tiệt!"
"Thật sự chết tiệt."
Trần bách hộ vung tay lên, 600 binh sĩ thủ hạ bắt đầu cất vàng bạc trang sức vào trong túi áo của mình, vừt cất còn vừa nói cười: "Ha ha ha, rốt cuộc, đòi hết về được quân lương triều đình nợ chúng ta mấy năm nay rồi."
"Phát tài rồi phát tài rồi."
"Cuối cùng lão tử có thể ăn no rồi."
Đám phản quân Cố Nguyên vừa cầm vừa lớn tiếng cười, nhưng đồng thời lại nhỏ giọng nói: "Này, đừng có mà cầm về nhà thật nha, trong quân kỷ có một điều 'tất cả thu hoạch phải nhập vào công quỹ', nếu ai tư tàng, sẽ phải về doanh Cải Tạo ngồi chồm hổm mấy năm đấy."
"Ta cũng không muốn về doanh Cải Tạo nữa đâu! Ra ngoài không sướng sao."
Chẳng mấy chốc, hơn 600 đã nhét đầy vào túi, Trần bách hộ quay sang cười ha ha với các lão bách tính đang vây xem: "Được rồi, bản đại gia kiếm đủ rồi, thu hoạch không ít, ta sẽ không cướp của lão bách tính các ngươi đâu, các ngươi muốn làm gì thì làm đó đi."
Các lão bách tính hống một tiếng giải tán, sau đó còn nhịn không được vừa đi vừa trò chuyện: "Tham quan đúng là không hiểu việc đời, nhiều "Hiện tại bị lưu khấu cướp sạch, đáng đời!"
"Đáng tiếc đám lưu khấu này không chia chút nào cho chúng ta."
"Chúng là khấu, không đến cướp của chúng ta đã là cảm tạ trời đất rồi, ngươi còn muốn chúng chia cho chúng ta? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày."
"Ha ha ha, điều này cũng đúng."
Các lão bách tính lắc đầu, bình thường sinh hoạt thế nào, hiện tại cứ sinh hoạt thế ấy.
Cùng lúc đó, Bồ Châu.
Tên thủ hạ diêm khóa tỉ phái đi cưỡi khoái mã, chạy như điên một đêm, 70 dặm đường, vừa chạy vừa nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng hắn đã đến nơi.
Ở cửa thành trao đổi với lính gác một hồi, đợi tri châu Bồ Châu Thu Thiên Phiên và thủ bị Bồ Châu Hình Hồng Lang "thức dậy muộn" tới gặp hắn.
Đợi đến khi thủ hạ có thể nói chuyện với họ rồi, trời cũng đã bắt đầu sáng tỏ.
Thu Thiên Phiên nghe nói thành Hà Đông bên cạnh bị lưu khấu công hãm, quả nhiên là giật nảy mình.
Đó chính là "Đạo", đạo này quy hoạch hành chính đó chính là "quân khu".
Hiện tại "quân khu" cũng bị lưu khấu công hãm, vậy "khu hành chính bình thường" như Bồ Châu chẳng phải là càng nguy hiểm.
Thu Thiên Phiên sầm mặt lại: "Lưu khấu ngay cả thành lớn như Hà Đông cũng có thể đánh hạ rồi? Cái này... hiện tại lưu khấu đều mạnh như vậy sao?"
Hình Hồng Lang biết là chuyện gì xảy ra, vẻ mặt lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc: "Hiện tại lưu khấu đã càng ngày càng mạnh hơn rồi, bên bắc bộ Sơn Tây càng lúc càng loạn, nghe nói tuần phủ đại nhân tọa trấn Thái Nguyên, mà thành thị xung quanh Thái Nguyên hầu như bị lưu khấu đánh hạ hết rồi."
Thu Thiên Phiên: "Trời ơi, biết phải làm sao đây?"
Hình Hồng Lang làm như rất có trách nhiệm: "Thu tri châu đừng sợ, có Hình Hồng Lang ta ở đây, chí ít Bồ Châu này sẽ ổn, sẽ không để cho Bồ Châu rơi vào tay tặc tử."
Thu Thiên Phiên: "A, bản quan vẫn là rất yên tâm thực lực của Hình Bên này hai người vậy mà cứ thế bắt đầu trò chuyện.
Thủ hạ của diêm khóa tỉ vội vàng nói: "Hình tướng quân, xin ngài lập tức phát binh, cứu viện thành Hà Đông."
Hình Hồng Lang: "A, chức trách của ta là thủ bị Bồ Châu, sao có thể tự ý chạy đến Hà Đông? Không phải địa phận của ta, ta lại chạy lung tung, đó chính là trái với quân lệnh."
Thủ hạ: "Lần trước ngài không phải còn tiếp viện phủ Bình Dương, chạy đi vài trăm dặm cơ mà."
Hình Hồng Lang: "Thử nhất thì dã, bỉ nhất thì dã, lần đó là tuần phủ Sơn Tây Tống Thừa Ân Tống đại nhân phát ra mệnh lệnh, để cho toàn bộ võ quan phụ cận phủ Bình Dương có thể đi cứu viện thì đều đi cứu viện, ta mới dám rời nơi đóng quân. Lần này, không có mệnh lệnh phía trên, chỉ mình ngươi chạy tới cầu viện đã bảo ta rời khỏi nơi đóng quân, không thích hợp không thích hợp. Ta vốn chính là lưu khấu chuyển chính thức, rất dễ khiến người ta nghỉ ngờ, nếu như tự ý chạy đến Hà Đông, các quan văn hạch tội ta, ta không phải là xong đời rồi?"
Thủ hạ trầm mặc.
Lời này cũng không tính nói bậy, còn rất có lý.
Thủ hạ đành phải nhìn sang Thu Thiên Phiên xin giúp đỡ.
Thu Thiên Phiên tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, lại thở dài, nói với Hình Hồng Lang: "Hình tướng quân, đạo Hà Đông cách chúng ta thật sự rất gần, chỉ 70 dặm, lưu khấu chiếm thành trì ở nơi gần như vậy, đối với chúng ta mà nói cũng không an toàn, sẽ có thể đánh tới Bồ Châu chúng ta bất cứ lúc nào. Hay là ngài cứ đi một chuyến, bên triều đình sẽ do bản quan viết đơn giải thích."