Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 602 - Chương 602: Đối Mặt Một Chiêu Knock Out

Chương 602: Đối mặt một chiêu Knock Out Chương 602: Đối mặt một chiêu Knock OutChương 602: Đối mặt một chiêu Knock Out

Trần bách hộ ngẩn mặt ra, không hiểu lắm.

Lão Nam Phong cười nói: "Thiên Tôn nói, một người bị coi trở thành hàng hoá bán lấy tiền, đó là bi ai của thiên hạ này, cũng là bi ai của chế độ xã hội lạc hậu, là một việc mà tất cả mọi người nên cảm thấy bi ai. Chỉ có tận lực bảo đảm người khác không bị buôn bán, chúng ta và người nhà của chúng ta sau này mới sẽ không trở thành hàng hoá bị người khác buôn bán."

Trần bách hộ: "A... nghe không hiểu lắm."

Lão Nam Phong: "Không hiểu là đúng rồi, Thiên Tôn giảng đều là đạo lý của Thiên giới, ngươi hiểu mới là lạ, chỉ có bọn trẻ đọc thiên thư trong trường học nghe mới hiểu thôi."

Trần bách hộ trầm mặc.

Lão Nam Phong dùng ngón tay chọc vào trán Trần bách hộ mà nói: "Đừng nghĩ nhiều, vui vẻ là tốt rồi. Hưởng thụ mấy năm trong thế giới phồn hoa đi, cưới vợ sinh con, đưa con đi học thiên thư, để cho con có thể theo kịp đạo lý của Thiên giới. Sau đó chúng ta có thể mỉm cười nơi chín suối rồi, hiểu chưa?"

Trần bách hộ phấn chấn: "Đã hiểu!"

Lúc này cô nương diễn tập trên đài lại thay đổi, lần này bắt đầu lại là một tổ hợp, đủ năm người, vừa lên đài vừa ca vừa nhảy, bay lượn khắp sân khấu, đó là một bài hát rất sôi nổi rất vui tươi.

Bầu không khí thoáng cái như được bốc cháy.

Lão Nam Phong đứng dậy, cười nói với các bộ hạ phía sau: "Cô nương trên đài đang cố gắng diễn tập, khán giả dưới dài như chúng ta cũng phải diễn tập nào, luyện tập cách làm sóng người, sau này dùng nó để làm sôi động sân khấu cho lão tử..."

Mọi người ngớ ra: "Sóng người là cái gì?"

Lão Nam Phong: "Người ngoài cùng đứng lên trước, giơ tay, sau đó ngồi xuống, người bên cạnh lại đứng lên, giơ tay, ngồi xuống..."

Đám người này dù sao cũng là quân nhân, cũng làm huấn luyện đội ngũ thời gian dài, vừa nói là hiểu ngay.

Rất nhanh, họ đã nắm giữ được yếu lĩnh của làm sóng người, hơn nữa còn làm tốt hơn, tiêu chuẩn hơn cả khán giả bình thường tự phát chơi sóng người tại hậu thế, mỗi người lên xuống đều có thể bảo đảm thời gian khoảng cách aiếng nhau như đc auả thât hoàn mữ. Lão Nam Phong: "Mẹ nó, không ngờ quân đội còn có thể dùng để làm cái này. Các ngươi còn đánh trận làm gì nữa? Về sau đổi chuyên môn qua làm cái này cho xong."

Mọi người cùng nhau cười: "Khó mà làm được, chúng ta chủ yếu vẫn là đánh trận đi."

Đêm hôm đó...

Buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, không còn là diễn tập nữa.

Ngày hôm nay bán ít hơn bình thường hơn 600 vé, bởi vì có hơn 600 ghế ngồi đã bị "người nhà" chiếm mất. Cũng may hiện tại hội trường đã mở rộng hơn, sức chứa đã tăng lên rất nhiều so với lúc vừa mới bắt đầu, toàn bộ chỗ ngồi khi đầy có thể chứa 5000 người, bán ít hơn 600 vé vấn đề không lớn.

Khi buổi hòa nhạc tiến hành đến lúc cao trào nhất, hơn 600 "người nhà" đột nhiên bắt đầu biểu diễn sóng người.

Các khán giả vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ sóng người này, nhất thời cảm thấy rất mới lạ và thú vị, không ít người cũng tự phát gia nhập đội hình làm sóng người, cả rạp hát 5000 khán giả chơi đến nỗi quên cả trời đất.

Ngay cả tri châu Bồ Châu Thu Thiên Phiên cũng ở trong đám người cùng đứng lên, giơ tay, lại ngồi xuống... Cứ chơi vài vòng như vậy nhiều lần, hưng phấn đến nỗi thổi cả râu mép.

Vương Trưng ngồi một chiếc xe ngựa, được một đội gia đỉnh bảo vệ xuất phát đi về hướng huyện Trừng Thành.

Hắn thật sự muốn nhìn xem, thần tiên gọi là Đạo Huyền Thiên Tôn kia đã mang theo khoa học kỹ thuật gì cho thế gian này, có nhiều bằng Thiên Chúa giáo mang đến hay không.

Khi hắn còn trẻ tin phật giáo, sau đó phát hiện hình như phật giáo cũng không có tác dụng gì, vì vậy lại tin đạo giáo, sau đó phát hiện đạo giáo ngoại trừ mặt Hóa Học có chút thành tích, phương diện khác cũng bình thường. Sau đó hắn tiếp xúc đến Thiên Chúa giáo, phát hiện Thiên Chúa giáo mang đến rất nhiều khoa học kỹ thuật của phương tây, rất nhiều kỹ thuật thực dụng, bởi vậy liền tiếp nhận lễ rửa tội.

Tín điều của hắn chính là "tôn giáo nào hữu dụng, ta chính là người của tôn giáo đó".

Trước mắt Thiên Chúa giáo ở trong cảm nhận của hắn là bài danh đệ nhất!

"Lão gia, phía trước là huyện Đại Lệ, sau khi đi qua huyện này, chúng Vương Trưng gật đầu, hắn đã từng tới huyện Đại Lệ, là một nơi rất bình thường, cũng không dự định xuống xe nghỉ ngơi, mau chóng đi qua là được.

Đang nghĩ tới đây, liền nghe được một thủ hạ cả kinh kêu lên: "A, đồ vật quỷ gì thế kia?"

"Thứ đó có thể chạy nữa!"

Gia đỉnh bên ngoài nghị luận sôi nổi.

Vương Trưng là một hiếu kỳ bảo bảo, nghe được âm thanh bên ngoài, đâu có lý không xem, liền vén lên màn xe nhìn ra bên ngoài, lập tức ngẩn người. Quan đạo giữa huyện Đại Lệ và huyện Trừng Thành, không phải là con đường đất vàng bình thường, mà là con đường cứng rắn màu xám trắng kỳ lạ.

Lúc này, trên con đường kỳ lạ này đang có một chiếc xe kỳ lạ đang chậm rãi đi tới, chạy về hướng đoàn người Vương Trưng.

Chiếc xe chạy rất chậm, dường như không chịu nổi gánh nặng.

Trên thực tế nó thật sự là không chịu nổi gánh nặng, vì nó đang chở mấy khung cửi rất lớn.

Vương Trưng liếc mắt liền nhận ra: "A, đây là Xe Mặt Trời bên trong [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] có nói đến."

Hắn kinh ngạc đến ngây người, khi nhìn thấy những thứ này trong sách, hắn có chút bán tín bán nghỉ, cảm giác không quá chân thật, hiện tại tận mắt nhìn thấy, thật đúng là lớn đến mức khiến người chấn động.

Xe to như thế, chỉ cần phơi nắng là có thể chạy được, thật sự khiến người không thể tưởng tượng nổi.

Vương Trưng: "Dừng lại, dừng lại! Ta muốn nhìn chiếc xe kia."

Đoàn xe của Vương Trưng ngừng lại.

Gia đỉnh của hắn chạy tới ngăn giữa đường, vì vậy chiếc xe thật lớn kia cũng từ từ ngừng lại.

Một người thò đầu ra trên xe, chính là Tống Ứng Tinh, hắn mắng gia đỉnh chặn đường: "Ngươi chặn đường của ta làm gì?"

Gia đỉnh kia không biết Tống Ứng Tỉnh là nhân vật lợi hại thế nào, đang định kiêu ngạo bật lại hai câu thì Vương Trưng đã vội vàng đi qua, đuổi gia đỉnh kia đi, sau đó quay sang hành lễ với Tống Ứng Tinh: "Tại hạ Vương Trưng, nhìn thấy chiếc Xe Mặt Trời này, cảm thấy hiếu kỳ, nên mới bảo gia nhân chặn xe lại xem. Hạ nhân đã hiểu sai ý của ta, chạy tới ngăn xe của ngươi, thật sự là quá vô lễ, xin thứ tội." ôm quyền làm lễ: "Tại hạ Tống Ứng Tinh, ngươi cảm thấy hiếu kỳ với chiếc xe này cũng là bình thường, ta cũng đang hiếu kỳ đây này, mỗi ngày theo xe này chạy tới chạy lui, suy nghĩ xem rốt cuộc nó chạy theo nguyên lý gì."

Nghe hắn nói như thế, Vương Trưng mừng rỡ, huynh đệ trước mắt này hình như là một người cùng sở thích nghiên cứu khoa học.

Vương Trưng vội vàng bước một bước dài về phía trước: "Huynh đài có nghiên cứu ra cái gì chưa?"

Tống Ứng Tỉnh: "Xe này chắc là dùng năng lượng mặt trời, nó hấp thu nhiệt lượng của ánh nắng, lại chuyển nhiệt lượng này thành điện, sau đó lại dùng điện để thúc đẩy động cơ điện, dùng động cơ điện để thúc đẩy bánh xe... Đây là những thứ ta nghiên cứu ra trước mắt, nhưng mà trước mắt ta chỉ biết nó như vậy, lại không biết tại sao nó như vậy. Thiết bị chuyển hoá nhiệt năng thành điện năng này, ta thật sự không rõ lắm."

Vương Trưng giật mình.

Không xong, đối phương vừa mở miệng, bà nội cha ta nghe không hiểu gì hết.

Vương Trưng ngã bạch ra đất, thua rồi, cảm giác đối mặt chiêu thứ nhất đã bị Knockout, thật sự là khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment