Chương 601: Những người này là Thiên Tôn chuộc
Chương 601: Những người này là Thiên Tôn chuộcChương 601: Những người này là Thiên Tôn chuộc
Lão Nam Phong mặc thường phục, dẫn theo hơn 600 thuộc hạ cũ của mình, đi trên con đường ở thành Bồ Châu phồn hoa.
Hơn 600 người cùng đi trên đường, quy mô đó quả thực hơi lớn. Hơn nữa tất cả mọi người mặc thường phục, không mặc quân phục, thoạt nhìn thì càng dọa người.
Người thường thấy cảnh này, còn tưởng rằng là Cổ Hoặc Tử của bang Hồng Hưng ra ngoài đi dạo, sợ quá vội vã trốn đi xa.
Nhưng bọn họ đã suy nghĩ nhiều!
Hơn 600 người này vừa mới kết thúc thời hạn cải tạo lao động trong mấy năm, ở trong ngục giam cái gì quan trọng nhất? Đương nhiên là kỷ luật, phục tùng, khôn khéo không gây rối.
Cho nên, 600 người này nhìn như hung hãn, thật ra còn quy củ hơn so với người bình thường, đi khắp nơi trên đường, quả thật có thể nói không mắc chút sai lầm nào.
Hơn nữa, họ còn dưỡng thành tập tính làm chuyện gì cũng phải báo cáo.
"Nam Phong ca! Ta xin đi tiểu."
Một binh sĩ giơ tay lên.
Lão Nam Phong tức giận mắng: "Con mẹ ngươi, loại chuyện đi đái này ngươi xin cái rắm à, cứ đi mao xí ở bên đường giải quyết rồi trở về không phải xong rồi sao?"
Binh sĩ kia xấu hổ nói:
"A, thói quen thôi."
Người này vừa mới chạy vào mao xí, bên cạnh lại có người giơ tay: "Nam Phong ca, ta thấy ven đường có bán bánh quai chèo, có thể mua hai cái không?"
Lão Nam Phong tức: "Tiền là của ngươi, con mẹ ngươi muốn mua gì thì mua, hỏi ta làm cái gì?"
Binh sĩ kia: "A, cái này... thói quen thôi."
Lão Nam Phong không biết nên khóc hay cười: "Mà thôi mà thôi, qua vài ngày sẽ tốt hơn."
Trần bách hộ đi đến bên cạnh Lão Nam Phong, thấp giọng nói: "Nam Phong ca, không phải ngươi nói đã làm buổi hòa nhạc gì đó, thế giới phồn hoa rất kích thích ì đá sao? Mau dẫn các huvnh đê tới mở mang tầm mắt nào."
Lão Nam Phong cười: "Đương nhiên rồi, đi cùng lão tử."
Một đám người cười ha ha, rất nhanh đi tới phía trước thanh lâu.
Vừa nhìn thấy thanh lâu, vẻ mặt hơn 600 người kia trong nháy mắt đặc sắc cực kỳ, không ít người sờ tay vào ngực, sờ sờ 40 lượng bạc của mình...
Thiên Tôn cố ý khai ân, phát cho mỗi người 40 lượng bạc, đó là tiền lương bị nợ ba năm của họ, nếu tất tay một phát, nói không chừng cũng có thể ôm được mỹ nhân quy tại thanh lâu.
Đang nghĩ tới đây, liền nghe được Lão Nam Phong cười mắng: "Ta biết các ngươi đang nghĩ cái gì, thế nhưng con mẹ nó cất hết tiền đi cho lão tử, đừng xằng bậy, Thiên Tôn không cho phép quân nhân chúng ta làm chuyện xấu xa này, số bạc này là quân lương ba năm của các ngươi, có được không dễ, đừng có mà một phút bốc đồng ném hết lên người nữ nhân."
Các binh sĩ:
"Ặc... Nhưng mà, rất nhiều năm rồi chưa chạm vào nữ nhân."
"Vợ con chúng ta ở Cố Nguyên, chắc đều đã..."
"Không cần suy nghĩ, không phải là tái giá, thì chính là đã chết rồi."
Nói đến đây, các binh sĩ đều tỏ ra buồn bã.
Năm đó lúc đầu họ tạo phản khởi sự, tự biết là tử tội, hơn nữa là cửu tử nhất sinh, còn rất dễ liên lụy cửu tộc, liền đưa hết của cải cho vợ con, sau đó "đuổi" bọn họ đi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, biển người mênh mông, binh hoang mã loạn, biên trấn Cố Nguyên và khu vực Thiểm Bắc lại là khu vực trọng điểm mà lưu khấu làm loạn, họ đã không thể nào tìm về vợ con được nữa.
Lão Nam Phong vỗ vai họ:
"Con mẹ nó xốc lại tỉnh thần hết đi, cuộc sống mới đang chờ các ngươi đấy, nhìn kìa, phía trước chính là sân khấu của lão tử làm buổi hòa nhạc đấy."
Phía trước xuất hiện một sân khấu rất hoành tráng, to như một sân bóng rổ, trên đỉnh mắc lều che mưa. Một vòng xung quanh sân khấu đều là chỗ ngồi, hàng trước là ghế cho quý khách, chính giữa là ghế bình thường dành cho khán giả bình thường, sau cùng toàn là ghế dài với giá rẻ nhất.
Trần bách hộ: "Ồ, đây không phải sân khấu kịch sao?"
"Sân khấu kịch cái đầu ngươi á." Lão Nam Phong nói: "Cái này là 'rạp hát Bồ Châu'." Lão Nam Phong đá cho Trần bách hộ một cái ngã lăn ra đất: "Con mẹ nó, cái tên rạp hát này là nơi các tiên nữ của tiên giới khiêu vũ, ta chuyển cái tên của tiên giới đến thế gian, cao thượng cỡ nào, ngươi dám nói là lạ? Có phải ngươi muốn chết hay không hả?"
Trần bách hộ quá hoảng sợ, vội vàng nhận sai: "Nam Phong ca đừng đánh nữa, ta sai rồi."
Lão Nam Phong cười hắc hắc: "Buổi tối rạp hát mới bắt đầu biểu diễn, mà hiện tại đang ban ngày, là lúc các cô nương diễn tập. Ta nói với các ngươi, không phải nhân viên nội bộ là không có tư cách nhìn diễn tập, nhờ phúc của lão tử, các ngươi đều có thể đến xem."
Mọi người vội vàng vuốt mông ngựa: "Nam Phong ca chính là chiếu cố huynh đệ."
Cả đám người ngồi xuống ghế dành cho khán giả, mặc dù hơn 600 người, nhưng sau khi ngồi xuống liền im lặng, không ồn ào chút nào, rất giảng quy củ.
Chẳng mấy chốc, có mấy cô nương đi lên sân khấu.
Họ không trang điểm, cũng không mặc trang phục biểu diễn, mà mặc quần áo bình thường, lên sân khấu chuẩn bị tập luyện một chút, không ngờ vừa lên sân khấu liền phát hiện trên khán đài có hơn 600 đại hán đang im lặng ngồi xem.
Lần này khiến cho họ hoảng sợ, cả đám hét lên thảm thiết, hoa dung thất sắc, xoay người bỏ chạy.
Lão Nam Phong vội vàng đứng lên: "Đừng sợ đừng sợ, có ta ở đây."
Mấy cô nương nghe được giọng nói của Lão Nam Phong, quay đầu lại: "A, đông ông, thì ra ngài cũng ở đây."
Lão Nam Phong cười: "Những người này đều là huynh đệ trên chiến trường của ta, ta dẫn bọn hắn đến xem diễn tập, các ngươi đừng sợ, cứ tập luyện như bình thường đi."
Mấy vị cô nương lúc này mới an tâm hơn.
Chỉ cần nhóm người này không phải là người xấu, họ cũng sẽ không hoảng hốt nữa, liền đứng ở chính giữa sân khấu, hắng giọng một cái, bắt đầu luyện tập, vừa ca vừa nhảy.
Hơn 600 biên quân dưới đài tức khắc: "Oal"
Say rồi! Say rồi!
Ở biên cương 10 năm, lại đi lao động cải tạo mấy năm, thật sự đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua ca vũ bực này, hơn nữa cô nương trên đài thanh lâu, dung mạo đó, tài năng đó, kỹ thuật nhảy đó, không ai không là nhân tuyển tốt nhất.
Không phải nữ tử bình thường có khả năng so sánh.
Cả đám binh sĩ nhất thời nghe mà như sỉ như say...
Có người sờ tay vào ngực, lấy ra quân lương mình mới đòi lại được, muốn ném lên sân khấu.
Lão Nam Phong thấy thế vội vàng quát bảo ngưng lại: "Đừng làm càn, các ngươi cất tiền của mình đi. Tiền ngươi ném lên, đảo mắt liền rơi vào trong túi của ta, con mẹ nó ta có thể thu sao?"
Lúc này các binh sĩ mới nhớ ra, đây là sản nghiệp của Nam Phong ca.
Họ liền xấu hổ cất tiền đi.
Trần bách hộ tiến đến bên tai Lão Nam Phong, thấp giọng nói:
"Nam Phong ca, ánh mắt của ngài thực sự là cao a... những mỹ nữ này, đều là nữ nhân của ngài sao?"
Lão Nam Phong cười mắng:
"Nghĩ cái gì vậy? Họ không phải là người của ta, chỉ là thanh quan nhân ta chuộc thân ra từ trong thanh lâu thôi."
Trần bách hộ cười hắc hắc:
"Ngài đã chuộc thân cho họ rồi, họ không phải là người của ngài sao? Còn nói không phải."
Lão Nam Phong lắc đầu:
"Trên danh nghĩa là ta chuộc, thật ra là bạc của Thiên Tôn cho. Sau khi chuộc ra, chuyện thứ nhất Thiên Tôn muốn ta làm chính là ở trước mặt họ, xé rách khế ước bán mình của họ, sau đó ký 'khế ước làm thuê' với họ, họ cũng giống như các công nhân trong xưởng của chúng ta vậy, là nhận tiền công làm việc."
Trần bách hộ: "Ồ2"