Chương 608: Mưa to tới rồi
Chương 608: Mưa to tới rồiChương 608: Mưa to tới rồi
Ngay khi đồng ruộng tại huyện Tắc Sơn được sử dụng phân hóa học với diện tích lớn, nắm lấy phúc lợi ông trời ban cho điên cuồng mở rộng gieo trồng, ruộng bông tại Bồ Châu cũng bắt đầu trồng trọt khoa học với diện tích lớn.
Một vùng ruộng bông này, là mục tiêu công tác trọng điểm của thôn Cao Gia năm nay.
Bởi vì, địa phương trồng lương thực đã có không ít, thế nhưng địa phương trồng loại "cây công nghiệp" như cây bông quy mô lớn thì vẫn là khu vực đầu tiên.
Ngành dệt của thôn Cao Gia vẫn luôn nhờ bông do Thiên Tôn cung cấp để duy trì, không hề nghỉ ngờ, đây là một việc rất không bền vững.
Mấy vị trí thức của Thôn Cao Gia như Tam Thập Nhị, Đàm Lập Văn, Lương Thế Hiền, Phùng Tuyển, còn có một nhóm tốt nghiệp sinh sơ trung đều cảm giác được, ngành kéo sợi vẫn luôn dựa vào cây bông của Thiên Tôn phát cho để duy trì thì thật rất yếu đuối.
Vạn nhất nào một ngày, Thiên Tôn mất hứng, không cho nhân gian bông tiên nữa, ngành dệt sẽ sụp đổ, tiếp theo sẽ truyền đến các ngành các nghề, khiến cho "kinh tế suy thoái".
Cho nên, lần này thôn Cao Gia có thể nói là tỉnh duệ tề xuất, lượng lớn nhân viên kỹ thuật cùng đổ về Bồ Châu, muốn đưa sản lượng cây bông đi lên, chí ít phải có thể bảo đảm trong một năm tiếp theo, bông sử dụng trong các nhà xưởng đều có thể dựa vào sản lượng bông của thành Bồ Châu duy trì, không còn làm phiền Thiên Tôn động thủ.
Tháng tư, đầu hạ, thánh nữ Cao Nhất Diệp cũng tự mình chạy tới Bồ Châu.
"Ngự dụng hộ vệ" Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử của nàng cũng đều đi Tây An, hiện tại đành phải đổi một nhóm hộ vệ mới. Những hộ vệ này mỗi người theo khuôn phép cũ, đã không còn thỏ gia, cũng thiếu đi rất nhiều lạc thú.
Có điều chỉ cần Cao Nhất Diệp thấy được ruộng bông thì sẽ rất vui.
Trong ruộng bông bây giờ còn chưa nhìn thấy những quả bông màu trắng, chỉ có những cây bông cao đến thắt lưng đang quật cường sinh trưởng.
Có một nhóm nông dân đang bận rộn trong ruộng bông, dọn dẹp cỏ dại trong ruộng. Đúng rồi, trong ruộng còn có một con rối Thiên Tôn nho nhỏ, chỉ cao 30 cm, đang chui tới chui lui trong ruộng bông, còn thỉnh thoảng nắm một gốc cỏ dại và nhổ nó lên.
Cao Nhất Diệp cười hì hì đuổi theo phía sau: "Thiên Tôn, Thiên Tôn, chờ ta."
Con rối Thiên Tôn trốn vào dưới một gốc cây bông.
Quả nhiên Cao Nhất Diệp không phát hiện ra y, nhanh chóng chạy qua bên cạnh: "Thiên Tôn, ngài đi đâu rồi?"
Lúc này con rối Thiên Tôn mới nhảy ra từ phía sau, cười ha ha.
Hai người họ nô đùa rất vui trong ruộng, các nông dân cũng vui vẻ theo: "Thánh nữ đại nhân, đừng để ngã nha."
Cao Nhất Diệp cười: "Yên tâm, ta không ngã làm hư cây bông đâu."
Các nông dân: "Ngã hư vài cây bông có làm sao? Chúng tôi sợ ngài ngã bị thương thôi."
Cao Nhất Diệp cười: "Ngã làm hư thì không được, ta còn chờ khi chúng nó thu hoạch để tới trộm bông nữa mà."
Đám nông dân toát mồ hôi, nghĩ thầm: cô đường đường thánh nữ, muốn tới trộm bông? Nếu cô tới trộm, chúng tôi bắt hay là không bắt đây?
Đang nghĩ tới đây, lại thấy con rối Thiên Tôn thò đầu ra từ phía dưới một gốc cây bông, cười nói: "Nếu cô ấy tới trộm bông, các người cứ bắt lấy, giao cho quan phủ."
Đám nông dân toát mồ hôi, nghĩ thầm: Mặc dù lần này là pháp chỉ của Thiên Tôn. Thế nhưng chúng tôi cũng không dám tuân thủ a, trời biết khi ngài hạ pháp chỉ này là nghiêm túc hay là nói giỡn.
Đúng lúc này...
Đột nhiên, trên bầu trời vang lên tiếng ầm ầm, mưa như trút.
Mọi người đều giật mình, la toáng lên.
Lúc này là đầu hạ, Cao Nhất Diệp mặc cũng không dày, nếu như y phục bị nước mưa làm ướt, vậy cũng không mỹ quan cho lắm, nàng sợ quá liều mạng chạy về hướng bờ ruộng.
Các hộ vệ tiến lên nghênh đón, bung dù giấy, giúp nàng che mưa. Chỉ vài bước ngắn ngủi như thế, y phục xem như giữ được không bị ướt đẫm, thế nhưng tóc bị lấm tấm nước mưa, dán lên bên má, khiến nàng có thêm một vẻ đẹp dị dạng.
Còn có mấy hộ vệ đang chạy về hướng con rối Thiên Tôn, muốn che dù cho Thiên Tên. Con rối Thiên Tôn lại lắc đầu: "Ta không sợ ướt."
Các hộ vệ vội vàng lui ra.
Con rối Thiên Tôn bước chậm trong mưa, từ từ đi tới bên cạnh Cao Nhất Diệp.
Cao Nhất Diệp ngồi xổm xuống, hai tay nâng y lên rồi đặt ở trên vai mình, thế là con rối Thiên Tôn an vị ở trên đôi vai mảnh khảnh của nàng, hai người cùng nhau ở dưới dù, nhìn cơn mưa đổ ào ào, tắm mát đại địa.
"Mới vừa vào Hạ đã đổ mưa lớn như vậy rồi." Cao Nhất Diệp thấp giọng nói: "Khí trời năm nay đúng là đặc biệt."
Tháng tư âm lịch, thường thì tương đương với tháng năm tháng sáu dương lịch, là đầu hạ!
Mùa hè mưa to không lạ lẫm, thế nhưng sau khi liên tục khô hạn, năm nay nước mưa lại dồi dào như vậy, cũng khiến người cảm giác được có gì đó khác thường.
Các nông dân không dám tránh mưa, mà vẫn đội mưa chạy vào trong ruộng.
Lý Đạo Huyền không hiểu lắm chuyện làm ruộng, thấy cảnh này không khỏi hiếu kỳ, nghĩ thầm: họ đang làm gì vậy nhỉ?
Tuy nhiên y liền hiểu ngay.
Các nông dân chạy vào là để kiểm tra rãnh thoát nước trong ruộng.
Nông dân làm ruộng mấy nghìn năm, đó cũng không phải làm cho có, đối với thời tiết mưa to nên ứng đối thế nào, từ lâu đã có lý giải đầy đủ, đó chính là "thoát nước", chỉ cần trong ruộng làm tốt mương thoát nước thì sẽ không bị ngập.
Cây nông nghiệp cũng sẽ không chịu ảnh hưởng giảm sản lượng.
Thế nhưng...
Lần này các lão nông gặp phải vấn đề lớn rồi.
Bởi vì mấy năm trước vẫn luôn hạn hán triển miên, khiến cho các nông dân trồng bông lơ là chuyện "mương thoát nước". Mương thoát nước đào từ mấy năm trước, hiện tại đã lâu năm không tu sửa, trong mương có nhiều chỗ bị tắc, thậm chí có kênh bị nhét đầy đất đá, trở nên cứng rắn như quan đạo.
Các nông dân trông thấy tình cảnh này của con mương mà hoảng hốt!
Có người rống lên: "Mau làm thông mương nước, bằng không ruộng sẽ bị ngập." tích nước, nhanh đào đi."
"Đào nhanh lên! Gọi người trong nhà ra hết cùng đào đi."
Các nông dân bắt đầu điên cuồng đào mương, đào này đào này...
Mưa rất lớn, chỉ một lát thôi, rất nhiều mương trong ruộng đã bắt đầu tích nước, nhưng các nông dân nhanh tay dọn dẹp mương nước trước tiên đã phát huy tác dụng, nước bắt đầu dọc theo con mương chảy ra phía ngoài, đổ vào con mương lớn hơn nữa.
Thế nhưng... con mương lớn hơn kia cũng rơi vào trạng thái bị tắc, hơn nữa, con mương kia không có ai đào, các nông dân chỉ lo đến ruộng nhà mình, con mương thoát nước chính là lại không có ai quản.
Rất nhanh, mực nước trong con mương chính bắt đầu dâng cao.
Nước đã bắt đầu tràn ra bên ngoài rất nhiều...
Các nông dân sợ hãi đến tái cả mặt.
Con mương chính phải làm rất lớn, như một con sông nhỏ, hiện tại nếu họ đi móc thì căn bản không kịp.
Ngay khi họ hoảng hốt vô cùng không biết làm gì, Cao Nhất Diệp đứng ở dưới dù lại nở nụ cười: "Mọi người không phải sợ, Thiên Tôn lập tức sẽ xuất thủ."
Các nông dân mừng rỡ: "Thiên Tôn chịu giúp chúng ta?"
Lúc này Lý Đạo Huyền đang tìm đồ, không thể dùng xẻng, cái xẻng đó quá rộng, đào xuống một cái không còn là mương nữa, mà là sông! Cũng sẽ đào hư cả ruộng bông hai bên con mương, cho nên y cần tìm một dụng cụ càng nhỏ hơn.
Ánh mắt thoắt cái rơi vào mô hình Tề Thiên đại thánh đặt trên bàn máy vi tính, đại thánh cầm trong tay Như Ý Kim Cô Bổng, cảm giác độ rộng này thích hợp.