Chương 609: Giải nguy cứu tế
Chương 609: Giải nguy cứu tếChương 609: Giải nguy cứu tế
Lý Đạo Huyền đưa tay cầm lấy mô hình Tề Thiên đại thánh, dùng hai ngón tay rút ra cây gậy trong tay đại thánh.
Đại thánh đáng thương còn chưa biết cây gậy của mình đã bị lấy đi đào mương thoát nước, vẻ mặt lại không chút dao động.
Lý Đạo Huyền rút ra cây gậy, cầm trong tay thử bẻ bẻ, độ cứng rất tốt. Cây gậy này vậy mà do hợp kim chế thành, có vẻ sáng bóng, lại rắn chắc, rất đáng tin.
Y thò cây gậy vào trong hộp...
Lúc này, các nông dân đang vẻ mặt sợ hãi nhìn bầu trời.
Sau khi thánh nữ đại nhân lên tiếng, họ đã bắt đầu "thành kính" mong chờ Thiên Tôn thi pháp hỗ trợ, đợi mấy chục giây không thấy động tĩnh gì, trong lòng hơi hoảng.
Mưa vẫn đang rơi rất to, trong lòng họ vẫn còn sợ hãi!
Đúng lúc này, tầng mây trên bầu trời tách ra.
Các nông dân thấy trên bầu trời có một cây gậy vừa to vừa lớn thò xuống, đoạn giữa màu bạc, hai đầu màu vàng, phía trên còn khắc một hàng chữ "Như Ý Kim Cô Bổng".
"Oa!" Các nông dân giật mình thảng thốt: "Kim cô bổng!"
"Đây không phải binh khí của Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không sao?"
"Sao lại xuất hiện vào lúc này?"
"Thiên Tôn mượn cây gậy của đại thánh rồi sao?"
Chỉ thấy một đầu của cây Kim cô bổng kia đâm vào trong mương nước, khẽ quẹt một cái, có tiếng ầm ầm vang lên, hòn đá phù sa làm mương nước bị tắc, toàn bộ bị đẩy ra.
Thoáng cái con mương đã được khơi thông.
Chất thải màu vàng cuồn cuộn chảy về con sông nhỏ bên cạnh, tiếp theo lại theo con sông chảy về phía Hoàng Hà. . .
Nước đọng trong ruộng bông thoáng cái bị đẩy ra ngoài.
Các nông dân mừng rỡ: "Thiên Tôn uy vũ!"
"Kim cô bổng quá lợi hại."
"Thiên Tôn! Thiên Tôn!"
Họ đang hoan hô vì vui mừng, Cao Nhất Diệp lại lên tiếng: "Thiên Tôn Mọi người: "Cái gì?"
Cao Nhất Diệp vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thiên Tôn muốn đi giúp nông dân ở các nơi khác."
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, đúng vậy, trời mưa to cũng không chỉ có ở chỗ chúng ta, địa phương khác khẳng định cũng như vậy.
Mọi người cùng nhau nhìn bầu trời hành đại lễ: "Thiên Tôn nhân thiện!"
Cơn mưa tầm tã, nông dân các nơi cũng đều đang bận rộn muốn chết.
Ruộng đồng của Thôn Cao Gia cũng đang gặp phải lễ rửa tội của ông trời.
Thế nhưng người của thôn Cao Gia căn bản không hoảng hốt!
Cơ sở của thôn Cao Gia được xây dựng rất tốt, căn bản không có mương nước bị tắc, mưa to vừa đổ xuống, đã bị các con mương bốn phía thông suốt phân tán, chảy tới dưới chân núi.
Tuy nhiên bên cạnh thôn Cao Gia, Lưu Dân cốc nơi các huyện dân Thanh Giản đang sinh sống lại đối mặt với vấn đề ngập nước nghiêm trọng. Bởi vì Lưu Dân cốc nằm trong một sơn cốc, mấy năm trước chỉ có Thiên Tôn làm chút mưa phùn, cho nên trong sơn cốc vẫn ổn định.
Nhưng hiện tại ông trời làm mưa lớn, vùng lõm như sơn cốc lại không gặp may.
Bốn bên sường núi đều đang đổ nước về, trên núi xuất hiện vô số những dòng suối nhỏ. ..
Ngay khi không ít cư dân đã bị nước ngập đến tận cửa nhà, cứu tinh tới rồi.
Một nhóm kỹ sư của thôn Cao Gia khiêng một cái máy bơm nước bằng hơi nước thật lớn chạy qua đây, nối vào cái ống thật dài, từ dưới sơn cốc rút nước ra, đổ vào khe núi bên cạnh.
Các cư dân tại đáy cốc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Huyện Tắc Sơn...
Mạc Tiếu Bần mặc một bộ áo tơi, đang chạy như điên trong cơn mưa to.
Là một bảo giáp trưởng, giáo viên dân đoàn của bản địa, Mạc Tiếu Bần cũng là nhân vật quan trọng để các lão bách tính ký thác hy vọng, gặp trận mưa to thế này, Mạc Tiếu Bần há có đạo lý không vội cho được.
Hắn chạy như điên dọc theo bờ ruộng, còn rống lên với thủ hạ bên canh- "Tình huống thế nào rầi2 MiưZơng thoát nước có ẩn không?" Vẻ mặt thủ hạ cũng rất hoảng hốt: "Không rút kịp! Mấy cánh đồng đã ngập rồi."
"Sao lại không kịp?" Mạc Tiếu Bần tức giận: "Bình thường lười biếng đúng không? Không đào mương cho tốt."
Thủ hạ: "Hạn hán hơn ba năm, ai lại nghĩ đến ông trời mưa lớn như vậy."
"Con mẹ nó!" Mạc Tiếu Bần: "Gọi hết tất cả mọi người có thể hoạt động được ra đi, cầm cuốc xẻng, công cụ nào có thể cầm được lấy ra hết."
Lượng lớn lão bách tính theo lời kêu gọi mà đến, tất cả mọi người nhằm về phía con mương.
Đúng lúc này...
Trên bầu trời tầng mây tách ra, một bàn tay màu vàng khổng lồ cầm Như Ý Kim Cô Bổng, từ trên bầu trời thò xuống...
Các lão bách tính huyện Tắc Sơn vừa thấy cảnh này liền nhận ra ngay: "Là thần tiên bằng hữu của Tắc Vương, Đạo Huyền Thiên Tôn!"
"Tắc Vương lại mời Đạo Huyền Thiên Tôn tới giúp chúng ta rồi."
"Oa, Như Ý Kim Cô Bổng!"
Chỉ thấy cây gậy thò vào trong con mương, gẩy một cái... ào ào... nước đã thông, lượng lớn chất thải đổ vào sông Phần.
"Thông rồi thông rồi!"
Các lão bách tính mừng rỡ.
Mạc Tiếu Bần cũng vui sướng muốn chết, ngoài miệng cười mắng: "Đừng có mà chỉ biết ỷ vào Thiên Tôn, bình thường bản thân cũng phải cố gắng... Ở đây chính là huyện Tắc Sơn, con mẹ các ngươi đừng có mà làm bẩn danh hiệu của Tắc Vương, đợi cơn mưa này qua, lo mà xem xét lại các mương thoát nước đi."
Trên Hoàng Hà...
Một con thương thuyền đang chạy rất là gian nan.
Con thuyền này không phải của thôn Cao Gia, không phải chạy bằng mô tơ điện, mà hoàn toàn dựa vào buồm và mô tơ chạy bằng cơm.
Nó xuất phát từ Lạc Dương Mạnh Tân, tới bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ mua muối.
Từ sau khi Hình Hồng Lang đảm nhiệm binh bị đạo Hà Đông kiêm đại sứ diêm khóa tỉ, sản lượng muối ăn tăng nhiều, nhưng muối ăn nộp lên cho triểu đình lại giảm đi,"muối lậu" chảy vào dân gian đương nhiên càng tăng Các thương nhân Hà Nam đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, bình thường phái ra thương thuyền, từ Lạc Dương Mạnh Tân chạy đến bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, kéo về một thuyền muối, lại mua thêm một số bánh quai chèo, hàng dệt, tác phẩm văn hóa nghệ thuật gì đó, chuyển về Lạc Dương tiêu thụ.
Thương nhân trên chiếc thuyền này tên là Giang Thành.
Hắn đã kéo về năm thuyền hàng tại bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, coi như là khách quen, hơn nữa bởi vì năm lần đi Vĩnh Tế, hắn cũng lý giải một số quy củ của Vĩnh Tế Cổ Độ.
Ngực thêu Thiên Tôn, hết thảy coi là người một nhà.
Giang Thành tại bến tàu Vĩnh Tế cảm nhận qua sự thương mến của các tín đồ Đạo Huyền Thiên Tôn giáo đối với người một nhà, cho nên hắn cũng gia nhập Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, ngực cũng thêu một Thiên Tôn bằng sợi bông.
Có Thiên Tôn chiếu cố, việc buôn bán quả nhiên rất thuận lợi.
Năm thuyền hàng khiến hắn buôn bán kiếm lời được rất nhiều...
Chỉ là...
Lần thứ sáu này tới vận hàng, khả năng bỏ mạng ở Hoàng Hà rồi.
Mưa to gió lớn, gió sông gào thét.
Trên Hoàng Hà sóng rất lớn, mùa hè mực nước dâng lên vốn không kỳ quái, thế nhưng trong cơn mưa lớn kèm theo gió giật, nước sông nhanh chóng dâng lên vậy khó mà chịu nổi.
Chiếc thuyền hàng của Giang Thành nổi trôi theo con sóng, lúc ẩn lúc hiện, có vẻ như bị lật bất cứ lúc nào.
Hắn đành phải ôm thặt chặt vào một cây cột, miệng hét lên điên cuồng: "Cặp bờ, nghĩ cách cặp bờ."
Thủ hạ bên cạnh đáp lại: "Lão gia, không khống chế được, chúng ta không khống chế nổi con thuyền này rồi."
"Sắp xong đời rồi sao?" Giang Thành đành phải thành kính cầu khẩn: "Thiên Tôn phù hộ! Mặc dù tiểu nhân gia nhập Thiên Tôn giáo không lâu, nhưng thành kính hướng thiện, xin Thiên Tôn cứu tiểu nhân một mạng..."
Hắn vừa mới nói xong câu đó, sợi bông Thiên Tôn trước ngực đột nhiên mở miệng: "Mọi người ôm thật chặt cây cột trên thuyền vào, sắp bay lên đây."