Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 614 - Chương 614: Muốn Đi Lạc Dương Xem Sao

Chương 614: Muốn đi Lạc Dương xem sao Chương 614: Muốn đi Lạc Dương xem saoChương 614: Muốn đi Lạc Dương xem sao

Lý Đạo Huyền thu xếp một chút tại Tây An, sau khi giao đường lối quy hoạch và phát triển của Tây An cho bộ môn hành chính của thôn Cao Gia, lại chuyển lực chú ý tới hai bờ sông Hoàng Hà.

Mực nước Hoàng Hà dâng lên, khiến cho ba nơi bến tàu Hiệp Xuyên, Long Môn Cổ Độ, bến tàu Vĩnh Tế đều bị ảnh hưởng nhất định. Thương thuyền trên mặt sông cũng không một cái nào dám chạy.

Từ xưa đến nay, thuyền đi trên thượng du Hoàng Hà chính là việc rất nguy hiểm, hiện tại thêm mưa to gió lớn khiến mực nước Hoàng Hà tăng vọt, không phải là dũng sĩ siêu cấp thì không ai dám đưa thuyền xuống sông.

Lý Đạo Huyền dọc theo đường sông trong tầm mắt của mình một vòng, không thấy một con thuyền nào, ngay cả "thuyền chạy bằng điện" của thôn Cao Gia cũng đều trốn hết ở trong bến tàu, không dám tuỳ tiện ra khơi.

Cũng may Lý Đạo Huyền đã bắc hai cây cầu trên Hoàng Hà, cầu Long Môn và cầu Lâm Y, khi thuyền không thể đi trên sông thì hai cây cầu này đã phát huy tác dụng.

Hiện tại tất cả hàng hoá của Thôn Cao Gia đều thông qua hai cây cầu để vận chuyển, xem như có thể miễn cưỡng duy trì được vật tư lưu động.

Sau khi bước vào tháng năm năm Sùng Trinh thứ 5, mưa lớn không hề có ý dừng lại, trái lại càng thêm điên cuồng hơn.

Lý Đạo Huyền đang bưng một bát canh cá lóc nấu chua, ngồi ăn ở trước hộp.

Tầm nhìn trong hộp tập trung ở bến tàu Vĩnh Tế, trong hộp đang có mưa, các người tí hon đều trốn ở trong nhà, không có mấy người ra ngoài.

Vốn cũng không có gì hay ho để nhìn, không ngờ trong cơn mưa gió lại xuất hiện một đám người, đang chuyển từng bao muối được bọc trong vải dầu lên xe.

Lý Đạo Huyền ồ một tiếng, sử ra công năng "chú ý", tập trung nhìn vào liền nhận ra, chính là thương nhân hình như tên là Giang Thành, người mấy ngày trước mình cứu trên Hoàng Hà, là nhân sĩ Lạc Dương.

Vào hạ tuần tháng tư thì Giang Thành xuất phát từ Lạc Dương, lái thương thuyền đi đến Vĩnh Tế Cổ Độ, bởi vì đụng phải mưa to gió lớn, suýt nữa thương thuyền bị lật, Lý Đạo Huyền liền đưa tay vớt hắn lên, đưa cả thuyền lẫn người đến bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ. Không ngờ hơn mười ngày trôi qua, người này vẫn còn đang ở bến tàu Vĩnh Tế còn chưa đi.

Giang Thành mặc một bộ áo tơi, đang hô quát với thủ hạ: "Chuyển cẩn thận, đừng làm vải dầu bị lật, nếu muối dính nước mưa thì toi."

Đương nhiên các thủ hạ cũng rõ ràng điểm này, dè dặt chuyển bao muối lên xe, chất đầy cả mấy xe, sau đó dùng vải dầu che cho kỹ.

Lúc này Giang Thành mới nói: "Được rồi, xuất phát."

Hắn chỉ huy các thủ hạ muốn đi.

Đúng lúc này, sợi bông Thiên Tôn trên ngực lại mở miệng, cười nói: "Đang mưa lớn, đi vội vã làm gì?"

"A, tham kiến Thiên Tôn!"

Giang Thành và toàn bộ thủ hạ đều vội vàng hành đại lễ, lần trước được bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn chộp lấy từ trên Hoàng Hà, đưa đến bến tàu, đã mang cho bọn họ chấn động thật lớn, hiện tại tất cả bọn họ đều là tín đồ thành kính của Đạo Huyền Thiên Tôn giáo rồi.

Giang Thành nói: "Khởi bẩm Thiên Tôn, lần này tiểu nhân tới Vĩnh Tế là vận muối, bởi vì mưa to, đã nán lại rất nhiều ngày rồi, rất lo lắng cho vợ con ở nhà, những bộ hạ này của ta cũng vậy, mọi người đều rất lo lắng."

Lý Đạo Huyền hiểu được, nam nhân ra ngoài thời gian dài há có đạo lý không lo lắng cho vợ con ở nhà? Cho dù có gặp mưa to cũng phải về nhà, đây là nhân chỉ thường tình.

"Dưới sông rất nguy hiểm." Lý Đạo Huyền thiện ý nhắc nhở một câu.

"Chúng tôi hiểu mà." Giang Thành cung kính nói: "Cho nên lần này chúng tôi không dùng thuyền, dự định dùng xe, chuyển số muối này đến Phong Lăng độ, nhân lúc đang mưa nhỏ dùng đò qua sông, đến đạo Đồng Quan rồi, lại đi đường bộ đến Lạc Dương."

"Đi đường bộ sao? Vẫn có thể xem là một cách." Lý Đạo Huyền cũng không nhiều lời, rơi vào yên lặng.

Giang Thành yên lặng chờ nửa ngày, xác định Thiên Tôn đi rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức vui vẻ nói: "Thiên Tôn hiển thánh trên hình thêu trước ngực trong truyền thuyết ta cũng gặp được rồi, ha ha ha, ta gặp được rồi, việc này nói rõ Thiên Tôn tán thành ta là đệ tử của ngài."

Đám thủ hạ đều nhìn lão gia nhà mình với ánh mắt ước ao. Nếu Thiên Tôn cũng hiển thánh trên ngực của mình một lần thì tốt biết bao nhiêu, chỉ cần một lần thế thôi, sau này tại Vĩnh Tế Cổ Độ chính là tồn tại đi ngang, người người kính ngưỡng. Nhóm Giang Thành vội vàng hành động, đẩy xe xuất phát từ bến tàu Cổ Độ về hướng nam, dọc theo quan đạo đến Phong Lăng độ.

Bồ Châu lúc này đã hoàn toàn được thôn Cao Gia nắm trong tay, do tân nhiệm thủ bị Bồ Châu Lão Nam Phong tọa trấn, việc xây dựng ở đây cũng đã làm rất tốt, khắp nơi trải đường xi măng, rất nhiều vệ tinh thôn trấn lấy nhà xưởng làm trung tâm hoàn thành, rải rác trong Bồ Châu, đi không xa là sẽ gặp được một cái.

Đoàn người Giang Thành đẩy xe đi qua ruộng bông bao la, phía trước xuất hiện một trấn nhỏ, tên là trấn Vĩnh Lạc.

Ở đây chính là cố hương của Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn đại danh đỉnh đỉnh.

Đoàn người Giang Thành dự định ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, sau đó đi vào trấn, dự định tìm khách điếm nghỉ ngơi uống chén trà nóng.

Không ngờ vừa mới đi vào khách điếm, lại thấy trong khách điếm đã đầu người chỉ chít.

Tất cả đều là binh sĩ vũ trang đến tận răng!

Dân đoàn của thôn Cao Gia.

Những binh sĩ này hoặc ngồi hoặc đứng trong khách điếm, rất rõ ràng đang bảo vệ một nữ tử ở chính giữa, nữ tử kia khoảng đôi mươi, thanh tú dịu dàng, vừa nhìn đã tạo cho người ta một cảm giác rất thoải mái, đang ngồi uống trà bên cạnh bàn.

Giang Thành a một tiếng, trong đầu nhanh chóng hiện lên một người trong truyền thuyết, vội vàng hành đại lễ: "Tham kiến thánh nữ đại nhân."

Lần này hắn đã đoán đúng, nữ tử này chính là Cao Nhất Diệp.

Gần đây Cao Nhất Diệp đi dạo khắp nơi ở Bồ Châu xem ruộng bông. Nghe nói nơi này là cố hương của Dương Quý Phi, nàng liền tới đây du lịch, nhưng mưa to liên miên, ảnh hưởng đến hứng thú đi chơi của nàng, nàng cũng chỉ đành ở trong khách điếm uống trà nghe mưa.

Nhìn thấy Giang Thành qua đây hành lễ, Cao Nhất Diệp nở nụ cười ôn hòa: "Giang tiên sinh, thực sự là làm khó ngươi rồi, phải đi đường bộ vận chuyển số muối này đến Lạc Dương, như thế sẽ trắc trở hơn nhiều so với đi đường thuỷ."

Giang Thành ngẩn ra, nghĩ thẩm: sao thánh nữ đại nhân lại biết tên của ta? Còn biết ta muốn đi đường bộ đến Lạc Dương? Ta chỉ nói cho Thiên Tôn thôi mà.

Chờ một chút, ta hơi ngốc thì phải! Giang Thành càng thêm cung kính: "Nhờ phúc của Thiên Tôn, phúc của thánh nữ, một đường này tiểu nhân khẳng định sẽ bình an vô sự."

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Thiên Tôn nói, ngài thích du lịch ngũ hồ tứ hải, thấy ngươi liền có hứng thú du lịch Lạc Dương một phen."

Giang Thành: "Tiểu nhân không chịu nổi sợ hãi."

Cao Nhất Diệp: "Nhất định phải bình an đến Lạc Dương."

Giang Thành: "Đa tạ thánh nữ chúc phúc."

Hắn dẫn bộ hạ lui vào một góc trong khách điếm, không dám đến quấy rầy Cao Nhất Diệp, nhanh chóng ăn cơm uống trà xong, nghỉ ngơi một lát lại bước trên lộ trình đến Lạc Dương.

Cao Nhất Diệp nhìn bóng lưng hắn đi xa, không khỏi khẽ than một tiếng: "Ôi, ta cũng muốn đi Lạc Dương chơi, nghe nói Lạc Dương chính là một trong những cố đô, là thành thị rất lớn."

Kim tuyến Thiên Tôn trước ngực nàng nở nụ cười: "Không vội! Đợi thêm một lúc, xác định bên Lạc Dương an toàn rồi, sẽ cho ngươi đi chơi."
Bình Luận (0)
Comment