Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 616 - Chương 616: Đội Cứu Viện Xuất Phát

Chương 616: Đội cứu viện xuất phát Chương 616: Đội cứu viện xuất phátChương 616: Đội cứu viện xuất phát

Đội cứu viện khẩn cấp của thôn Cao Gia tập kết tại bến tàu Hiệp Xuyên, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát.

Chủ lực của đội cứu viện đương nhiên là dân đoàn. Mà người dẫn đầu là Bạch Diên.

Mưa vẫn còn đang rơi rất to, mặc dù Bạch Diên có dù, nhưng bộ bạch y vẫn bị ướt quá nửa. Dù căn bản chẳng có tác dụng mẹ gì, nhưng hắn lại không chịu mặc áo tơi, cứ đòi mặc bạch bào, vậy thì...

Tuy nhiên không có ai cười hắn.

Bạch Diên đứng ở trên tường bảo bến tàu Hiệp Xuyên, lớn tiếng nói: "Thiên Tôn vừa mới nói, Hoàng Hà vỡ đê tại Mạnh Tân, các lão bách tính tử thương thảm trọng, rất nhiều người bị mắc kẹt trên gò núi, bọn họ không có đồ ăn, không có chỗ ở. Đói bụng tắm mưa, chúng ta phải đi cứu họ."

Dân đoàn cùng rống lên: "Phải cứu!"

Bạch Diên: "Quân tử lấy nghĩa làm đầu! Bạch Diên ta đi một chuyến này, cho dù chết ở trong Hoàng Hà, cũng sẽ không hối hận, các ngươi có được giác ngộ như vậy không?"

Dân đoàn cùng rống lên: "Chúng ta là lính của lão bách tính, khi lão bách tính gặp phải khó khăn, chúng ta phải ra đương đầu."

Bạch Diên rống lên: "Rất tốt, rất có khí thế, xuất phát!"

Mọi người vẻ mặt nặng trĩu bắt đầu lên thuyền. ..

Lúc này trời vẫn còn mưa, gió sông vù vù, sông Hoàng Hà chảy rất xiết.

Thuyền buồm dùng sức người tại cổ đại là không dám xuống Hoàng Hà. Đi xuống chính là tìm đường chết, chỉ chốc lát là làm mồi cho cá ăn.

Nhưng thuyền chạy bằng điện của thôn Cao Gia lại dám đánh một trận.

Thuyền hàng chạy bằng điện không có buồm, hơn nữa thân thuyền thấp, không có lâu thuyền, chỉ là một khối đơn giản, diện tích đón gió nhỏ.

Hơn nữa thuyền này dựa vào mô-tơ điện cung cấp động lực, động lực này lớn hơn so với sức người chèo, cho dù dòng nước Hoàng Hà chảy xiết, động lực do mô-tơ điện cung cấp cũng có thể miễn cưỡng duy trì phương hướng mà mình muốn đi tới.

Cho nên, liều một lần là có thể.

Bach Diên đứng ở đầu thuyền. cuầng nhang bao vũ efñna không thể dao động dáng người oai phong của hắn, đưa tay chỉ về hướng hạ du, rống lên: "Xuất phát!"

Gia đinh bên cạnh hắn thấp giọng nói: "Lão gia, đang mưa to gió lớn, đừng đứng ở đầu thuyền tạo dáng, chúng ta nên đi vào trong khoang thuyền đi. Ra lệnh ở chỗ này, người trong khoang thuyền cũng đâu có nghe được."

Bạch Diên: "Đi vào sẽ không oai nữa. Sợ mưa sợ gió còn gọi quân tử cái gì?"

Gia đinh thấp giọng nói: "Quân tử không đứng ở dưới tường sắp đổ, đi vào khoang thuyền sẽ không ảnh hưởng đến thân phận quân tử."

Bạch Diên ồ một tiếng: "Lời này có lý, vậy ta đi vào."

Lúc này gia đỉnh mới thở phào nhẹ nhõm, rất sợ lão gia rơi xuống sông, lúc đó không dễ mà cứu được.

Vài chiếc thuyền xuất phát hướng về hạ du... -

Mạnh Tân.

Mưa đã ngừng rơi, gió cũng nhẹ hơn.

Hoàng Hà từ từ trở nên bình tĩnh.

Hơn nửa Mạnh Tân đã biến thành hải dương màu vàng.

Nước này nhất thời nữa khắc là không rút được.

Giang Thành dẫn theo một đám bộ hạ, dọc theo sườn núi trượt xuống dưới một đoạn, trượt đến chỗ mặt sông, sau đó cầm một cây gậy đâm xuống dưới nước...

Chẳng mấy chốc, hắn thu gậy về, sắc mặt tỏ ra lo lắng.

Không đâm tới đáy!

"Nước còn rất sâu."

Thấy cây gậy không đâm tới đáy, sắc mặt lão bách tính trên sườn núi liền khó coi.

Đúng lúc này, một lão bách tính la lên: "Thuyền, có thuyền tới rồi."

Mọi người phấn chấn, xa xa đúng là xuất hiện một con thuyền, hơn nữa không chỉ một cái, là một đội thuyền nhỏ, khoảng chừng hơn mười chiếc thuyền gỗ nhỏ, trên mỗi chiếc thuyền đều có năm sáu người.

Các lão bách tính mừng rỡ: "Có thuyền tới là tốt rồi, trên người chúng ta còn có chút tài sản, bỏ chút bạc để cho họ đưa chúng ta đến nơi an toàn."

Naay † đầu @Giana Thành cefñnd vui mừna. nhịn nhìn chăm chú mấy chiếc thuyền này vài lần, sắc mặt liền thay đổi: "Không tốt, thủy tặc."

Câu nói này dọa cho các lão bách tính trên sườn núi hoảng hốt.

Chỉ thấy hơn mười chiếc thuyền kia rất nhanh đi tới bên cạnh một hòn đảo xa xa rồi dừng lại, người trên thuyền lấy dao ra, họ không chỉ không cứu người, trái lại cầm dao hét lên với người trên đảo, buộc họ giao ra tài sản trên người.

Có người có ý phản kháng, liền bị một đao, thi thể bị vứt vào trong nước.

Lão bách tính trên đảo trước gặp thiên tai, lại gặp nhân họa, quả nhiên là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có thể ngoan ngoãn giao hết tài sản cho thủy tặc.

Đám thuỷ tặc cười ha ha, lại lái thuyền đi tới con đảo kế tiếp.

Giang Thành hét lớn: "Mọi người tìm kiếm vũ khí, mau."

Cao Pha xem như một cái lớn nhất trong số các hòn đảo xung quanh, đỉnh sườn núi có không ít cây cối, các lão bách tính vội vàng bẻ cành cây làm vũ khí, có một số cành cây to quá không bẻ được, mười mấy người cùng nhau nhảy lên, lấy tay đu cành cây, dùng trọng lượng cơ thể bẻ gãy nó.

Chẳng mấy chốc, nam thanh niên trên sườn núi, mỗi người đều cầm một cây gậy.

Mà mười thủ hạ của Giang Thành bởi vì đi buôn bán xa, mỗi người đều có yêu đao, lúc này đồng thời nắm đao trong tay, trông cũng có phần đáng tin.

Lão bách tính cầm gậy không nhịn được vây quanh phía sau nhóm người Giang Thành, lấy họ dẫn đầu.

Chẳng mấy chốc, đám thủy tặc kia đã đến dưới Cao Pha.

Tên hãn tặc cầm đầu dùng yêu đao chỉ lên trên sườn núi, cười to nói: "Thượng nhân trên sườn núi này không ít, mấy trăm người đấy, ngoan ngoãn giao ra toàn bộ tài sản, gia gia tha các ngươi không chết."

Giang Thành phi một tiếng: "Vào lúc này còn đi cướp đoạt lão bách tính, con mẹ ngươi có còn là người không?"

Tặc thủ nhìn Giang Thành: "Ồ, ngươi là người nói chuyện trên sườn núi này sao?"

Giang Thành: "Đúng thì sao?"

Tặc thủ liếc nhìn đao trên tay nhóm người Giang Thành, lại liếc nhìn lão bách tính cầm gậy phía sau họ, cười không ngừng: "Làm ra vẻ như thế, Giang Thành: "Ngươi chỉ có khoảng mười chiếc thuyền, chưa tới năm sáu mươi người đánh được, ngươi có ngon thử công lên Cao Pha thử xem."

Tặc thủ cười ha ha, làm ra vẻ hào khí can vân, không để đám người Giang Thành vào mắt, trong lòng lại đang tính toán: ta không đến 60 người, trên sườn núi này có vài trăm người, trong đó mười người có đao, người khác cũng có gậy, ta thật sự chưa hẳn công lên được, cho dù công được, tử thương cũng lớn.

Nghĩ tới đây, gã cũng không dự định công nữa, chỉ vào Giang Thành nói: "Tiểu tử ngươi nhớ đó cho gia gia, hiện tại gia gia không công ngươi. Trước tiên để ngươi đói năm ba ngày, trở lại từ từ thu thập tiểu tử ngươi, đến lúc đó ta xem ngươi có còn cầm vững đao hay không."

Giang Thành: ".. ."

Tặc thủ: "Chúng ta đi!"

Hơn mười chiếc thuyền quay đầu, lại đổi sang hòn đảo khác, chẳng mấy chốc, từ hòn đảo xa xa vang lên tiếng khóc la của nữ tử. Có người bị giết sạch cả nhà, chỉ còn dư một cô nương bị đám thủy tặc bắt về lên thuyền, giữa ban ngày ban mặt ở trên thuyền chà đạp, người chung quanh nhìn mà chỉ biết xiết chặt nắm tay.

Giang Thành tức giận cắn răng, thế nhưng, nghĩ đến lời nói vừa rồi của tặc nhân, trong lòng lại có chút sợ hãi.

Không sai, trên đảo này không có đồ ăn, không đến mấy ngày, lương khô sẽ ăn hết, đói không có sức mà cầm đao nữa. Khi đó thủy tặc trở lại đánh Cao Pha, vậy phải làm gì đây?

"Thiên Tôn phù hộ!"

Giang Thành đành phải yên lặng cầu khẩn với sợi bông Thiên Tôn trước ngực...
Bình Luận (0)
Comment