Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 617 - Chương 617: Cầm Cự Thêm Một Lúc Nữa

Chương 617: Cầm cự thêm một lúc nữa Chương 617: Cầm cự thêm một lúc nữaChương 617: Cầm cự thêm một lúc nữa

Sơn Tây, bắc bộ.

Sấm Tướng ( Lý Tự Thành ) mới vừa ở Đại Châu bị gia đinh của Tôn Truyền Đình đánh cho một trận đang từ bắc hướng nam, chuẩn bị trở về khu vực Tấn Trung.

"Báo! Quan binh đang vây quanh đây quy mô lớn." Một thám báo chạy tới trước mặt Sấm Tướng, lớn tiếng báo cáo: "Tổng đốc Tuyên Đại của Minh đình là Trương Tông Hành, thống lĩnh Bạch An, Hổ Đại Uy, Lý Ti, Hạ Nhân Long, Tả Lương Ngọc, sĩ tốt 8000 người."

"Tân nhiệm tuần phủ Sơn Tây Hứa Đỉnh Thần, thống lĩnh Trương Ứng Xương, Cẩu Phục Uy, Sử Ký, Pha Hi Mục, Ngả Vạn Niên, sĩ tốt 7000 người."

"Quan binh làm thành một vòng vây thật lớn, đang bao vây lấy chúng ta."

Sấm Tướng nghe xong, nhíu mày, không nói lời nào.

Lý Quá bên cạnh thấp giọng nói: "Thúc, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Sấm Tướng nhíu mày suy nghĩ khoảng mười giây, cũng không mất bao nhiêu thời gian, trong lòng đã có tính toán: "Phái người đi báo tin cho Tử Kim Lương lão đại và Sấm Vương lão đại, bảo họ đi về hướng đông, đi theo đội ngũ của chúng ta. Chúng ta làm tiên phong, thẳng tiến Thái Hành sơn mạch. Chỉ cần vào Thái Hành sơn rồi, quan binh sẽ không thể tìm được chúng ta nữa."

Lý Quá: "Thúc, trong Thái Hành sơn rất ít người lui tới, chúng ta vào núi ăn cái gì?"

Sấm Tướng: "Đương nhiên chúng ta không ở lại trong núi thời gian dài, sau khi vào núi, lập tức men theo Thái Hành sơn mạch đi về hướng nam, một đường từ từ đánh qua. Chúng ta xác định mục tiêu tại Hà Nam. Tranh thủ cuối năm nay hoặc là đầu năm sau, chuyển chiến đến Hà Nam."

"Hà Nam?" Lý Quá: "Vì sao phải đi Hà Nam?"

"Bên Sơn Tây này không dễ kiếm ăn." Sấm Tướng thở dài, lại lấy ra một tờ công báo triều đình vừa mới chặn lại được: "Ngươi xem, tin tức của triều đình. Hoàng Hà vỡ đê tại Mạnh Tân, nước ngập ngàn dặm, dân chúng lầm than, tụ tập làm cướp. Hắc hắc, loại tình huống này, rất thích hợp chúng ta hoạt động. Chúng ta chỉ cần đi Hà Nam rồi, lập tức có thể bổ sung lượng lớn sinh lực quân."

Lý Quá bừng tỉnh hiểu ra - "Phía trước là Hoàng Hà Tam Hiệp rồi, cách Mạnh Tân không xa!" Bạch Diên tiếng hạ lệnh: "Tất cả mọi người xốc lại tinh thần, sắp đến rồi."

"Thuyền phu quen thuộc thuỷ văn, chạy đến đằng trước hướng dẫn đi."

"Giữ vững tay lái."

Đội cứu viện của thôn Cao Gia đang đi qua Hoàng Hà Tam Hiệp.

Nơi đây phong cảnh xinh đẹp, cũng không kém so với Trường Giang Tam Hiệp, nhưng lúc này không ai có tâm tình thưởng thức phong cảnh, tất cả mọi người tập trung dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên phía trước.

Ông trời cũng hiểu lòng người, làm tạnh mưa, gió cũng ngừng, mặt trời mùa hè cũng bò lên cao.

Đây chính là cơ hội tốt hiếm có.

Bạch Diên: "Mở tấm năng lượng mặt trời, vừa nạp điện vừa nhanh chóng đi tới."

Tấm che mưa trên đỉnh thuyền được kéo xuống, tấm năng lượng mặt trời liền hiện ra.

Đội thuyền vừa bổ sung năng lượng, vừa tiếp tục đi tới, đi qua Hoàng Hà Tam Hiệp, thẳng tiến phía trước... -

Cao Pha.

Nước vẫn chưa rút, các lão bách tính tập trung trên Cao Pha lại sắp không cầm cự nổi.

Liên tục vài ngày, bị mưa làm ướt, không có đồ ăn, thậm chí ngay cả nồi dùng để nấu nước sôi cũng không có, chỉ có thể uống nước mưa, hoặc là múc nước sông đục để uống, điều này bảo người ta làm sao có thể cầm cự được?

Không ít người đã đói đến mờ cả mắt, thần trí hoảng hốt.

Nhóm người Giang Thành bởi vì nhiều năm hành thương, trên người có chút lương khô, xem như có chuẩn bị một chút so với lão bách tính tạm thời trốn lên sườn núi. Nhưng lương khô của họ không đủ để chia cho mấy trăm người ăn, chỉ có thể tự mình ăn.

Qua vài ngày, mấy trăm người trên sườn núi đều đã nằm xuống hết, chỉ có Giang Thành và mười bộ hạ của hắn hiện tại còn có chút năng lực hoạt động.

Hắn có chút lo lắng, đám thuỷ tặc kia...

Nhưng mà chuyện trên thế giới này, chính là sợ cái gì, cái đó sẽ tới. Vẫn là hơn mười chiếc thuyền kia, vẫn là gần 60 tên tặc kia, kiêu ngạo vô cùng bơi thuyền đến dưới Cao Pha, ngẩng đầu nhìn nhóm người Giang Thành trên sườn núi, cũng không nói gì, chỉ nhìn.

Trái tim Giang Thành chìm xuống.

Ngay khi hắn cảm thấy tuyệt vọng, sợi bông Thiên Tôn trước ngực đột nhiên lên tiếng: "Đừng sợ, cầm cự một lúc nữa, lập tức sẽ tốt thôi."

Giang Thành mừng rỡ: "Thiên Tôn? Ngài lại tới rồi."

Sợi bông Thiên Tôn cười hắc hắc: "Tới rồi! Cứu viện cũng tới rồi, dốc hết sức ngăn cản đám người này một đợt là được rồi."

Giang Thành hừng hực khí thế, sờ tay vào ngực, lấy ra một miếng lương khô cuối cùng và bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa quay sang hét lớn với đám thủy tặc: "Lên đây, phóng ngựa công qua đây di."

"Các hương thân còn có sức lực, cầm lấy gậy nào."

"Kiên trì thêm một chút nữa thôi."

Giang Thành rống lên: "Thêm một chút nữa thôi! Chúng ta có thể bò từ mười tám tầng địa ngục lên nhân gian rồi, đứng dậy, đứng dậy hết nào."

Các lão bách tính đói đến đứng không vững, gian nan bò dậy, cầm lấy gậy.

Thủy tặc nở nụ cười tàn nhẫn: "Chúng tiểu nhân, chuẩn bị công lên sườn núi, sau khi công lên, nam băm hết cho cá ăn, nữ thì chúng ta từ từ chơi đùa. Để cho chúng biết được, kết quả đối nghịch với chúng ta, ha ha ha ha."

Đám thuỷ tặc đưa thuyền dựa sát vào bên sườn núi, xoát xoát xoát nhảy lên trên sườn núi.

Độ dốc của Cao Pha cũng không lớn, không đến 45 độ, lão bách tính trên sườn núi hữu khí vô lực ném mấy tảng đá xuống, căn bản không ảnh hưởng đến đám thủy tặc hành động. Cả đám thủy tặc kêu gào xông lên trên.

Lão bách tính giơ gậy lên mà toàn là vô lực, người đổ ngả đổ nghiêng, không chịu nổi một phút nào.

Giang Thành đành phải dựa vào mười tên thủ hạ của mình chống lại, vung yêu đao trong tay lên, leng keng, trao đổi hai đao với một tên thủy tặc phía trước.

Mấy ngày không được ăn no, lực trên tay không đủ, yêu đao suýt nữa bị văng đi, chỉ có thể dựa vào ý chí nắm chặt lấy.

Chỉ nghe bên người vang lên một loạt tiếng binh khí va chạm đỉnh Trong tai đột nhiên nghe được một âm thanh kỳ quái.

"Đoàng!"

Rất vang dội, rất điếc tai.

Là âm thanh của hỏa súng.

Tiếp theo, tên thủy tặc hung hãn trước mặt Giang Thành ngã phịch xuống đất.

Các lão bách tính không bị cuốn vào chiến đấu nhìn về hướng âm thanh hỏa súng truyền đến...

Chỉ thấy xa xa có một con thuyền cỡ trung đang chạy tới, nước ăn rất cạn, không có buồm cũng không có mái chèo, nhưng có thể đi nhanh chóng trên mặt nước yên ả.

Trên đầu thuyền là một trung niên nhân bạch y thướt tha, trên tay cầm một cây hỏa súng, miệng súng còn đang bốc khói xanh.

Hắn vung hỏa súng trong tay lên một cách tiêu sái, giũ giũ cặn hỏa dược trong ống súng đi, sau đó thò tay vào trong túi áo, mò ra một vật gì rồi nhét nó vào trong miệng súng, sau đó lại giơ lên.

"Đoàng!"

Lại là một tên thủy tặc hét lên rồi ngã gục. ..

Giang Thành mừng rỡ, điên cuồng hét lên: "Cứu viện của Thiên Tôn tới rồi! Ha ha ha! Cứu viện tới rồi!"

Mấy ngày nay các lão bách tính vẫn luôn nghe Giang Thành kể chuyện về Đạo Huyền Thiên Tôn, vốn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, hiện tại thấy được viện quân tiên khí phiêu phiêu như thế, không tin cũng thành tin.

Những người vốn đang đói sắp không chịu được, đột nhiên bật ra tiềm lực cuối cùng của thân thể.

Gậy trong tay vung lên loạn xạ, khiến cho đám thủy tặc liên tục lui về phía sau.
Bình Luận (0)
Comment