Khi Tam Thập Nhị và Tam phu nhân trở lại nhà trong huyện thành của họ, mới phát hiện tất cả đồ đạc trong nhà đều đã bị cướp sạch không còn.
Mấy ngày trước Bạch Thủy Vương Nhị náo loạn một phen, nhà của "khu người giàu" không một nhà nào không bị cướp sạch, toàn bộ khu vực đều trở nên hoang tàn, có vài căn nhà bị cháy, đến nay vẫn còn là một đống gỗ cháy đen.
Tam Thập Nhị cũng coi như một người lương thiện, bình thường cũng hay nói giúp cho bách tính, nhưng nhà của hắn cũng không thoát khỏi số phận bị cướp, cửa cũng bị phá huỷ, những thứ có thể lấy đi đều đã bị lấy đi, cả căn nhà trống trơn.
Mấy hộ gia đình lương thiện mà hắn quen biết, cũng không một ai may mắn tránh khỏi.
Khi loạn quân tới, đâu quản ngươi là người tốt hay người xấu? Giết đỏ cả mắt rồi, căn bản không có tâm tình để đi phân biệt. Vi phú bất nhân chính là một đao, sửa cầu làm đường cũng là một đao, khép mình trung dung vẫn là một đao.
Tam phu nhân suy đi nghĩ lại: "Thôi ta không ở đây nữa, đến hẳn miếu Thành Hoàng tá túc đi. Trước đây ta thường hay đến miếu Thành Hoàng cung phụng hương hỏa, tặng chút đạo bào và gạo mì cho các đạo trưởng, hôm nay lại đem chút ngân lượng qua đó, các đạo trưởng khẳng định cam tâm tình nguyện để cho ta tá túc."
Tam Thập Nhị cười: "Điều này cũng đúng, có tiền đâu có việc gì mà làm không được."
Tam phu nhân vỗ vỗ số bình chứa thần dược: "Sau khi vào ở miếu Thành Hoàng, ta sẽ mặc vào đạo bào, dùng thần dược của thiên tôn ban cho cứu giúp một số dân chúng nghèo khổ không có tiền xem bệnh, như vậy chính là cứu vớt thế nhân rồi."
Tam Thập Nhị: "Chỉ sợ đạo sĩ trong miếu không đồng ý..."
Tam phu nhân cười nói: "Thành Hoàng là thần tiên của đạo giáo, thiên tôn cũng là, đều là đạo giáo nhất mạch, sao lại không đồng ý? Ta còn chưa nghe nói qua trong miếu của Nguyên Thủy Thiên Tôn mà không cho phép thắp hương cho Thái Thượng Lão Quân."
Tam Thập Nhị: "Thì ra là thế."
Hắn tròng mắt láo liên, lại nở nụ cười: "Bà ra sức một chút, cứu thêm nhiều dân chúng nghèo khổ, nếu như có người ở đây không sống nổi nữa, bà khuyên bọn họ đến thôn Cao Gia, trong thôn chúng ta còn đang cần rất nhiều nhân thủ đấy."
Tam phu nhân: "Cái này không cần ông phải nói."
Hai người thương lượng xong xuôi liền đi đến miếu Thành Hoàng, quả nhiên, chỉ cần dùng tiền, tá túc gì đó hoàn toàn là một bữa ăn sáng, các đạo sĩ cung nghênh kim chủ ba ba, a, không đúng, kim chủ ma ma vào ở.
Thu xếp xong cho phu nhân, Tam Thập Nhị cũng phải bắt đầu làm chuyện của hắn rồi.
Dời gót chân, đi tới một ngôi trường tư ở thành đông.
Nói đúng ra, ở đây không thể gọi là trường tư được, mà gọi là "dạy tại nhà."
Không được quan phương chứng nhận, là một thư sinh nghèo ngay cả lão bà chưa tìm được, tự mình ở nhà bày mấy cái bàn, sau đó thu nhận mấy đứa trẻ của dân chúng lân cận làm học sinh.
Thư sinh mặc một bộ đạo bào màu xanh, trên góc còn có vài miếng vá, vừa thấy là Tam Thập Nhị đến liền làm bộ mặt kinh hỉ: "Tam sư gia, vài ngày trước Bạch Thủy Vương Nhị làm loạn, từ hôm đó, thiên kim của ngài đã lâu rồi chưa lên lớp, tại hạ có phần lo lắng, từng đến nhà ngài xem sao, lại thấy... ài... thật khiến tại hạ sợ muốn chết..."
Tam Thập Nhị: "Đa tạ Vương tiên sinh lo lắng, lúc đó người nhà ta đều trốn ra huyện thành, đến thôn Cao Gia ở rồi, đến nay tiểu nữ vẫn còn đang trong thôn, chưa dám về huyện thành."
Vương tiên sinh chắp tay: "Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. Bạch Thủy Vương Nhị kia thật là ghê tởm, khiến việc học của thiên kim bị dang dở, khi nào nàng về huyện thành, tại hạ nhất định sẽ tận tâm, bổ sung đầy đủ cho nàng kiến thức mấy ngày này."
Tam Thập Nhị lắc đầu: "Có thể nữ nhi của ta thời gian rất lâu sẽ không về huyện thành nữa rồi."
Vương tiên sinh: "Ôi!"
Trong một tiếng ôi này chứa rất nhiều tâm tình thất vọng, bớt một học sinh, hắn sẽ giảm đi một khoản học phí. Miếng vá bên góc đạo bào cũng không phải tự nhiên mà có, cuộc sống của Vương tiên sinh cũng thật sự không dễ dàng gì.
Tam Thập Nhị lại đổi đề tài: "Vương tiên sinh, lần này ta tới tìm ngươi, muốn mời ngươi giúp một việc, đến thôn Cao Gia ở tạm một khoảng thời gian, giúp ta giải quyết vấn đề học nghiệp của nữ nhi, tất có hậu báo."
Vương tiên sinh lắc đầu: "Việc này... chỉ sợ... Không ổn lắm, tại hạ còn vướng vài học sinh khác nữa, nếu đi thôn Cao Gia rồi, lại phải bỏ những học sinh khác, tại hạ cũng không đành lòng."
Hắn đâu chịu dễ dàng mà ra ngoài thành, hiện tại ngoài thành là tình huống gì chứ, phản tặc làm loạn, giết người khắp nơi, huyện lệnh Trừng Thành đã chết, tuần kiểm Trình Húc co ro trong nhà, tuần phủ Thiểm Tây cũng mặc kệ, đi ra ngoài chẳng phải không muốn sống nữa sao?
Tam Thập Nhị biết, bạc phải lên sân khấu rồi.
Đưa tay vào trong túi, lấy ra một cục bạc to bằng nắm tay và đặt nó lên bàn.
Vừa thấy bạc, cả người Vương tiên sinh liền thấp đi một nửa: "Ôi? Tam sư gia, ngươi... ngươi có ý gì?"
Tam Thập Nhị: "Bắt Vương tiên sinh bôn ba hơn mười dặm đi thôn Cao Gia, đi đường vất vả, không cho ngài chút phí coi sao được? Số bạc này chỉ là an ủi Vương tiên sinh thôi, về phần mấy vị học sinh khác, ta sẽ đến nhà họ một chuyến, hoàn lại hết học phí của họ là được."
Vương tiên sinh khẩn trương: "Việc này sao được? Học phí của mấy học sinh đó mặc dù không nhiều lắm, nhưng tại hạ đã thu thì phải chịu trách nhiệm tới cùng, sao lại có thể bởi vì ngươi cho tiền nhiều, liền bỏ vở nửa chừng... Tam sư gia ngươi làm vậy, đó cũng không phải là đạo thánh hiền, chỉ làm nhục nhân cách của ta. Người đọc sách chúng ta có văn chương, chí khí cùng nắm tay, tuyệt không..."
Tam Thập Nhị lại duỗi tay vào túi, lấy ra một cục bạc còn to hơn nắm tay một vòng, hai cục bạc rất lớn đặt cùng nhau, ngân quang lấp lánh, sáng mù mắt người.
Vương tiên sinh: "Tại hạ đi!"
Cùng lúc đó, thành phố Song Khánh.
Lý Đạo Huyền cẩn thận ôm một cái hộp lớn đi đến bên cạnh hộp tạo cảnh.
Nhẹ chân nhẹ tay mở hộp ra, một cái Khách Gia vi ốc bản mini xuất hiện ở trước mặt, Khách Gia vi ốc đặt theo yêu cầu rốt cuộc đã làm xong.
Vi ốc này tham khảo bản thu nhỏ của "Sùng Lâm Thế Cư" nổi tiếng mà làm thành, dài 0,54 mét, rộng 0,64 mét, tường vây cao tới 4,6 xăng-ti-mét. Nhà ở bên trong có 262 gian, 9 sảnh, 18 cái giếng.
Vi ốc trong hiện thực không có cái khung, nhưng "mô hình" mà Thái Tâm Tử làm cho Lý Đạo Huyền cần phải có một cái khung, cho nên có gắn ở dưới đáy một tấm gỗ ép rất lớn, rất dầy, rất kiên cố, dưới tấm gỗ còn gắn một bộ động cơ, hệ thống điện, lắp thêm hai hàng bánh xe đường kính tới 6 xăng-ti-mét.
Nhà trong vi ốc chọn dùng sắt lá mỏng để làm tường ngăn cách bên trong, nhưng nóc nhà và tường ngoài không dùng sắt lá, bởi vì Lý Đạo Huyền là bên A, trong quá trình chế tạo đã nhiều lần thay đổi ý nghĩ, lại đưa ra cho bên B đủ loại yêu cầu biến thái như "chống nắng","chống sét", bởi vậy nóc nhà và tường ngoài chọn dùng gỗ ép, còn quét thêm một lớp chống thấm, chỉ có tường trong là dùng sắt lá để tiết kiệm không gian.
Đơn hàng này Thái Tâm Tử ít nhất phải lỗ 500 đồng.
- Giải thích, Sùng lâm thế cư, nằm ở thôn Đại Quang, trấn Trấn Long, khu Huệ Dương, thành phố Huệ Châu, tỉnh Quảng Đông, chủ nhân là gia tộc họ Diệp, bắt đầu xây từ năm Gia Khánh thứ 3, là toà vi ốc lớn nhất ở khu vực Việt Đông, diện tích 2,1 vạn mét vuông. Là một Khách Gia vi ốc hình vuông điển hình. Hết giải thích.