Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 61 - Chương 61: Chúng Ta Được Đạo Huyền Thiên Tôn Che Chở

Chương 61: Chúng ta được Đạo Huyền Thiên Tôn che chở Chương 61: Chúng ta được Đạo Huyền Thiên Tôn che chở

Vào thành là an toàn rồi.

Hai thợ điêu khắc lên tiếng trước: "Tam sư gia, hai chúng tôi định đi ra chợ một vòng."

"Ừm, đi đi, sáng sớm ngày mai tập trung ở cửa thành, chúng ta cùng nhau trở về, tuyệt đối không thể tự về một mình, trên đường nguy hiểm thế nào, các ngươi cũng thấy rồi đó."

Hai thợ điêu khắc vội vàng gật đầu, trên đường tới đây kém chút bị tặc nhân loạn đao chém chết, đâu còn dám tự mình trở về.

Hai người nói một tiếng đắc tội, rồi vác theo túi trực tiếp đi tới chợ.

Lúc này thiên hạ hạn hán, dân sinh khó khăn, thương nhân trên chợ cũng không nhiều, chỉ bán mấy thứ vật dụng hàng ngày lung tung, người bán đồ ăn rất ít, nhất là đồ gia vị và phụ gia các loại thì hiếm người bán.

Hai thợ điêu khắc đi vào trong góc chợ rồi mở túi ra, bày hết những thứ tốt mà thiên tôn ban ân ra bán.

Vừa bày ra, một đám người liền lũ lượt bu tới.

"Đây... đây là đường! Đường trắng còn rất sáng."

Đường trắng thiên tôn cho đều rất to, từng viên to như thuỷ tinh, nhưng hai thợ điêu khắc cũng không phải kẻ ngốc, ở nhà đã đem từng viên đường trắng to nghiền ra thành bột, nhưng đường trắng do "công nghệ hiện đại" chế ra trắng hơn nhiều so với đường của công nghệ thời cổ đại, vừa nhìn đã biết không phải cùng một mặt hàng.

Hai thợ điêu khắc ngửa mặt cười: "Hàng tốt đúng không?"

"Cho ta một chỉ."

"Ta muốn hai chỉ."

"Ta cũng muốn một chỉ."

Bách tính trong thành có tiền hơn nhiều so với nông thôn, nhưng họ cũng không dám mua nhiều, đừng nói cân, ngay cả lượng cũng không dám, chỉ có thể mua một hai chỉ để giải thèm mà thôi.

Thợ điêu khắc này bán đường khí thế ngất trời, thợ điêu khắc khác cũng rất nhiều người bu quanh: "Cái này của ngươi là... mỡ heo?"

Thợ điêu khắc: "Đúng, là mỡ heo tốt nhất, ngươi ngửi đi, thơm đúng không?"

"Thời buổi nào rồi, ngươi còn có cả mỡ heo?"

"Mọi người còn không có ăn, nhà ngươi còn nuôi được cả heo? Gia đình kiểu gì thế này."

Dân chúng trong thành đương nhiên là không thể nuôi heo, bình thường họ có thể ăn được mỡ heo đều là dựa vào dân chúng nông thôn bán vào trong thành, nhưng từ khi hạn hán liên miên, nông hộ nuôi heo càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, mãi đến khi bị đứt hàng.

Những người này cũng không biết bao lâu rồi chưa được nếm qua vị mỡ heo.

"Cái này... cho ta ba chỉ."

"Cho ta năm chỉ."

Mỗi người cũng mua không nhiều, dù sao thứ này quá đắt, nhưng không chịu nổi người mua nhiều, chỉ chốc lát, hàng hai thợ điêu khắc đem đến đã bán sạch toàn bộ, biến thành hai cái bao bạc vụn.

Hai thợ điêu khắc nghĩ đến số bạc trong túi thì vui vô cùng, sau đó nhìn nhau: "Cái này nộp được tiền 'tượng ban' rồi."

Thì ra, hai thợ điêu khắc này giống như Lý Đại, thuộc về tượng tịch.

Khác biệt chính là, Lý Đại là "Trụ tọa tượng", mà hai thợ điêu khắc là "Luân ban tượng" .

Trụ tọa tượng, nhất định phải giống người làm công hiện đại, thực hành "quy định làm việc đúng giờ", đúng hạn đến tác phường quan phủ làm việc, tự do thân thể bị hạn chế nghiêm trọng, bởi vậy Lý Đại nóng lòng muốn thoát khỏi tượng tịch.

Mà luân ban tượng thì tự do hơn, cứ ba đến năm năm, luân phiên đến tác phường của quan phủ để làm, thường đi liên tục ba tháng, có thể đổi lấy ba đến năm năm nghỉ ngơi, đem so sánh thì tự do hơn.

Năm Gia Tĩnh thứ 41, triều đình cải cách chế độ tượng dịch, cho phép luân ban tượng hoàn toàn không cần phải đi làm, nhưng hàng năm phải giao nộp bốn chỉ năm phân bạc "tượng ban", triều đình lấy tiền này đi thuê người khác đến làm là được.

Trước đây hai thợ điêu khắc không trả nổi số tiền này, đành phải ngoan ngoãn đi thay ca, nhưng gần đây được thiên tôn ban ân, trong nhà có rất nhiều đồ đáng giá, mới có ý nghĩ đổi thành tiền, sau đó cầm tiên đi nộp "bạc tượng ban".

Bởi vậy hai người mới có thể liều chết đi theo Tam Thập Nhị một chuyến đến huyện thành.

Hiện tại hai người đã đổi được tiền rồi, trong túi phồng lên, lòng tin cũng đủ.

Có thể đi nộp tiền mua tự do rồi.

Hai người ưỡn ngực thẳng tắp, mỗi bước đi như có gió, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến quan phường.

Đi vào trong phường, đi qua phòng lớn, dọc theo đường đi nhìn thấy toàn là đủ loại công tượng, nào là thợ mộc, thợ ngoã, thợ rèn, thợ may, thợ sơn, thợ thiếc... rất nhiều.

Trong quan phường người giỏi vô số, toàn là những người ngày thường hay gặp mặt, phần lớn đều quen biết. Nhìn thấy hai thợ điêu khắc tới họ đều phất tay chào hỏi: "Ồ là hai ngươi à? Ta nhớ hai người năm ngoái đã tới thay ca rồi mà, năm nay không cần tới nữa, sao lại tới đây?"

Hai thợ điêu khắc liền cười đắc ý: "Hai chúng ta kiếm được tiền rồi, tới nộp 'bạc tượng ban', hắc hắc hắc."

Lời vừa thốt ra, liền đưa tới những ánh mắt ước ao đố kị căm ghét.

Ai không muốn nộp tiền đổi tự do chứ?

Nhưng mà không mấy người nộp được.

Tượng tịch người nào cũng nghèo khổ, cuộc sống thảm không nói nổi, đừng nói lấy tiền nộp tượng ban, đại đa số bọn họ còn phải bán đi con cái mới có thể miễn cưỡng sinh sống.

Nghe nói hai thợ điêu khắc không ngờ kiếm được tiền nộp "bạc tượng ban", cả đám người không khỏi bu tới: "Hai vị phát tài ở đâu đấy? Có cách gì nói cho chúng tôi với, chúng tôi cũng muốn nộp "bạc tượng ban", sau đó phủi mông đi quách cho xong."

Hai thợ điêu khắc cũng không ngốc, loại chuyện này lén lút nói còn được, cũng không thể tô hố cái mồm nói cho cả đám người, liền cười hắc hắc: "Chúng ta được Đạo Huyền Thiên Tôn che chở."

Nói xong cũng không giải thích, trực tiếp đi thẳng vào nội đường, gặp tượng sư quản lý.

"Tượng sư, chúng tôi tới nộp 'bạc tượng ban'."

Tượng sư đó là một lão đầu, lão hừ mũi một cái: "Các ngươi chuẩn bị bạc tượng ban nộp mấy năm một lần rồi chứ? Ta phải nhắc nhở các ngươi, các ngươi đều là luân ban tượng ba năm một vòng, nếu như muốn lần sau được miễn thay ca, nhất định phải một lần nộp đủ bạc tượng ban ba năm, cũng chính là 13 chỉ 5 phân, đây cũng không phải một con số nhỏ."

Lão đầu vừa mới nói xong.

Hai thợ điêu khắc liền đồng thời nói: "Chúng tôi nộp 30 năm, mười ca sau đó không cần phải tới nữa, tượng sư, nói không chừng đời này ông cũng không thấy hai người chúng tôi nữa rồi."

"Phù!"

Lão đầu thiếu chút nữa phun ra nước trà trong miệng: "30 năm? Đó chính là 8 lượng 5 chỉ, nghèo kiết xác như các ngươi, dựa vào cái gì lấy ra được 8 lượng 5 chỉ bạc?"

Hai thợ điêu khắc ưỡn thẳng lưng, mặt nở nụ cười rất tự tin, đoạn sờ tay vào ngực, lấy ra hai túi tiền lớn rồi ném nó lên bàn, tiếng bạc vang lên rào rào.

Lão đầu chỉ nghe âm thanh liền biết trong túi này có tiền, vừa mở túi ra xem, quả nhiên, bạc đầy cả hai túi, lấy tay ước lượng đủ biết là chỉ nhiều chứ không ít, từ trong đó mình còn có thể kiếm được chút ít.

Lão đầu giờ phục rồi, lấy ra một cuốn sổ dày, lật đến tờ "thợ nặn", tìm tên của hai người, viết một câu ở phía sau: "Đã nộp tiền tượng ban 30 năm." Sau đó ghi rõ thời gian, vẽ một cái vòng.

Hai thợ điêu khắc kiêu ngạo mà nói: "Tượng sư, chúng ta từ biệt ở đây, đời này, không bao giờ gặp lại nữa."

Lão đầu phất tay, cũng không biết còn có thể nói cái gì, chỉ có thể nhìn theo họ sải bước đi, biến mất ở ngoài quan phường.

Bình Luận (0)
Comment