Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 60 - Chương 60: Hút Lưu Lượng

Chương 60: Hút lưu lượng Chương 60: Hút lưu lượng

Mỗi ngày của vương quốc tí hon, Hot Hòn Họt.

Video người tí hon giao chiến, trong một đêm hot khắp TikTok.

Hơn mười vạn lượt tim, bình luận cũng trên một vạn.

Lý Đạo Huyền dựa người bên hộp, lướt điện thoại, cười hớn hở xem các bình luận của cư dân mạng.

"Ảnh chụp nghiêng này làm tốt thật, con mẹ nó, chụp có cảm giác như vương quốc tí hon thật luôn đấy."

"Đạo cụ sử dụng quá hay, tường thành làm từ LEGO này, để cho các người tí hon đứng trên đó đánh trận, trông vừa thú vị lại vừa buồn cười."

"Nói đến, làm được cảnh này cũng tốn không ít tiền nhỉ? Phải xây tường thành trước, sau đó sơn cho nó thành hình dạng giống LEGO, trông này sơ sơ cũng hơn chục vạn?"

"Chắc máy tính mô phỏng ra thôi, nếu dùng tiền để làm ra một bức tường thành giống kiểu LEGO để quay phim, thành phẩm sẽ quá cao, còn không bằng dùng máy vi tính mô phỏng."

"Khẳng định là mô phỏng, nhưng trình độ mô phỏng này quá cao, cao đến nỗi mắt tôi không nhìn ra được, đây cũng không phải là 'đặc hiệu năm xu'."

Đây là lời phê bình những bộ phim có chất lượng quá tệ.

"Cho dù tường thành là mô phỏng, nhưng y phục trên người, cung tiễn, tú đao, cuốc xẻng, bừa cào, nồi vung trên tay của những diễn viên này, đây đều là những đạo cụ chân thực a, cái này phải tốn bao nhiêu tiền?"

"Đúng vậy, đợt xung phong ngoài thành đó, tặc quân bên ngoài sợ là phải trên ngàn, nhiều người như vậy, toàn bộ mặc đồ đạo cụ, chỉ những y phục đó đã một đống tiền rồi."

"Không nhiều vậy đâu, chỉ cần ba bốn chục diễn viên, còn lại đều dùng máy vi tính mô phỏng."

"Đéo mẹ, mô phỏng cái quần, cái gì cũng dùng máy tính mô phỏng, bạn không thấy mỗi người bề ngoài đều khác nhau, ăn mặc khác nhau sao? Cái này sao có thể là mô phỏng được?"

"Kỹ thuật mô phỏng của máy tính lợi hại như thế đấy, bằng không thì bạn nói mấy cảnh trong phim của Marvel có nhiều diễn viên như vậy thật sao? Tất cả đều là mô phỏng, diễn viên chỉ có một hàng đằng trước, phía sau đều là mô phỏng."

"Máy ném đá bằng nhựa trông hài thật! Đạo cụ này rốt cuộc làm thế nào? Không thể dùng nhựa chế một đống máy ném đá như vậy chứ?"

"Các diễn viên chắc không phải thật sự bị máy ném đá đập chết đấy chứ? Hình ảnh quá chân thực, con mẹ nó ta cảm giác đây là hình ảnh thật."

"Bớt ăn nói xà lơ, ai lại quay phim lấy đá đập chết diễn viên? Đây là máy vi tính mô phỏng!"

"Đây tuyệt đối là mô phỏng, chỉ là trình độ quá cao siêu, dĩ giả loạn chân rồi."

"Trình độ rất cao, thậm chí hiệu quả còn chân thực hơn cả trong phim, loại hiệu quả này mà chỉ dùng để quay một đoạn clip 1 phút, quả thật điên rồi, 1 phút này rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền?"

"Đầu tư lớn như vậy, ta hoài nghi chủ thớt đang làm đại sự."

"Chỉ hot một video cũng vô dụng, ví dụ trên TikTok bởi vì một video ngoài ý muốn mà trở nên hot nhiều không kể xiết, nếu như không thể duy trì được cấp độ này, rất nhanh sẽ chìm nghỉm."

Đánh giá như thế có trên vạn, Lý Đạo Huyền xem mà quên cả ăn cơm.

Mặc dù y chưa làm việc có liên quan đến video clip, nhưng cũng hiểu một điểm, chỉ cần có nhiều video liên tục đều có thể giữ được thành tích này, lưu lượng của tài khoản này sẽ ổn định, kế tiếp đương nhiên là livestream bán hàng rồi, chà chà, tướng mạo của ca cũng coi như sáng sủa, livestream chắc cũng ổn đấy nhỉ?

Cần phải luyện giọng thêm mới được, bằng không thì màn hình livestream vừa bắt đầu, mình lại cứ ú ớ không biết nói cái gì, vậy thì xong đời.

Được, quay về gương luyện thập thôi: "Chào cả nhà, em xin thông báo giá của bộ xếp gỗ, bộ xếp gỗ tường thành vương quốc tí hon đồng giá, không phải 999, không phải 99, bao nhiêu ạ, chỉ cần 9 đồng 9, bao giao hàng tận nhà..."

Đám người Tam Thập Nhị dưới hộ tống của Vương Nhị đi tới nơi cách huyện thành Trừng Thành chỉ còn mấy dặm.

Đằng trước xa xa có thể thấy được huyện thành.

Vương Nhị không thể tiếp tục đi tới trước nữa, hắn là phản tặc, mặc dù hiện tại triều đình không bắt hắn, chờ hắn "Cướp đến mùa xuân sẽ tự ổn định", nhưng nếu như hắn nghênh ngang đi loanh quanh ở bên cạnh huyện thành, đó hoàn toàn là muốn chết.

"Tam sư gia, các huynh đệ thôn Cao Gia, ta đưa mọi người đến đây thôi." Vương Nhị ôm quyền nói: "Sáng sớm ngày mai, mọi người ở chỗ này gọi ta, ta sẽ hộ tống đưa mọi người trở về."

Tam Thập Nhị ôm quyền: "Đa tạ Vương hảo hán, ở đây có chụt bạc, ngươi cầm chia cho các huynh đệ đi."

Hắn lấy ra một nắm bạc vụn.

Vương Nhị cười lắc đầu: "Hiện tại bọn ta người người gọi đánh, cầm bạc cũng không mua được đồ, ha ha ha, hảo ý của Tam sư gia, ta tâm lĩnh."

Điều này cũng đúng!

Tam Thập Nhị: "Vậy sáng sớm ngày mai, chúng ta gặp nhau ở đây."

Song phương ôm quyền xoay người.

Nhóm Tam Thập Nhị bước nhanh tới trước, không mất bao lâu đã đến huyện thành.

Huyện thành của Đại Minh triều thường là do thất phẩm huyện lệnh dẫn theo hơn 30 nha dịch phụ trách quản hạt, thường không có trú quân, mà cửu phẩm tuần kiểm phụ trách suất lĩnh quân đội lại đóng quân trong Vệ sở cách huyện thành hơn mười dặm, hình thành cục diện "Văn võ của ai người đó quản".

Nhưng hiện tại, trong huyện thành Trừng Thành đã có quân đội đồn trú.

Thủ cửa thành không còn là hai lão đầu nữa, mà là hai binh sĩ tráng niên, trời nóng như lửa cũng khoác áo giáp vải, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt hung hãn, trừng mắt tỉ mỉ thẩm tra mỗi một người chuẩn bị vào thành.

Nhóm Tam Thập Nhị có khoảng mười người, còn khoác bao lớn bao nhỏ, bên hông dắt đao, đương nhiên rất là thu hút, họ còn chưa đi đến trước cửa, binh sĩ thủ thành đã che phân nửa cái cửa, lớn tiếng quát hỏi: "Tới là người phương nào?"

Tam Thập Nhị ngửa đầu: "Tại hạ Tam Thập Nhị, sư gia của tiền nhiệm huyện lệnh Trương Diệu Thải, những người phía sau đều là bang nhàn của ta."

Binh sĩ giữ cửa này nghe được mấy chữ Tam Thập Nhị lại giống như thấy quỷ, thất kinh: "Tam... Tam... Tam sư gia? Ngươi... ngươi không phải... đã biến thành quỷ. . ở thôn Cao Gia rồi sao?"

Tam Thập Nhị: "Hở? ta biến thành quỷ khi nào?"

Hắn ngớ người, nhưng chợt nhớ ra, lần trước phối hợp với thiên tôn hù tuần kiểm Trình Húc chạy mất, đã giả thần giả quỷ một phen.

Mà những binh sĩ thủ thành này xem ra chính là thủ hạ của Trình Húc.

Hắn không đoán sai, hai binh sĩ thủ thành này không chỉ là thủ hạ của Trình Húc, còn đã đi thôn Cao Gia, lần trước trong số những người bị Lý Đạo Huyền lấy giọng cười của nữ quỷ hù chạy có hai người này.

Lúc đó hai người sợ đái ra quần, theo Trình Húc chạy trối chết, còn gặp ác mộng hết mấy đêm, mất mấy ngày mới ổn định lại.

Hiện tại chợt thấy Tam Thập Nhị, cho là lại thấy quỷ, người còn đang run rẩy.

Tam Thập Nhị cười thầm, biểu hiện ra lại bộ dáng rất nghiêm chỉnh: "Thanh thiên bạch nhật, ngay giữa trưa mặt trời đỉnh đầu, ngươi nói ta là quỷ, ta thấy ngươi mới là [trong lòng có quỷ]."

Hai binh sĩ ngẩng đầu nhìn trời, một vầng mặt trời rất lớn.

Đúng rồi, loại tình huống này, thường sẽ không có quỷ đi lung tung.

Hai binh sĩ lại cúi đầu: "Tam sư gia, ngươi đây là... rốt cuộc là tình huống thế nào?"

Tam Thập Nhị làm bộ mặt ngu ngơ: "Lần trước Bạch Thủy Vương Nhị làm loạn, ta dẫn theo phu nhân chạy ra ngoài thành tị nạn, nghe nói gần đây huyện thành yên ổn rồi mới quay về, sao hả? trông ngươi có vẻ như đã gặp ta ở đâu?"

Hai binh sĩ đưa mắt nhìn nhau: "Lần trước thấy được chắc là quỷ biến thành rồi, nhưng người trước mắt có vẻ là Tam sư gia thật."

Bình Luận (0)
Comment