Lý Đạo Huyền dứt khoát đổi hẳn tên tài khoản TikTok của mình, đổi thành "Mỗi ngày của vương quốc tí hon.", vừa đổi như vậy, có thể thoải mái, đăng một vài video thoạt nhìn rõ ràng là vương quốc tí hon mà không cần kiêng kỵ gì hết, dù sao thì ta đã nói là "ảnh góc nghiêng" rồi, chắc ngươi sẽ không hoài nghi trong nhà ta thật sự có một vương quốc tí hon chứ?
Suy nghĩ một cách nghiêm túc, mặc dù vừa rồi video xây đạo quán rất đẹp, nhưng không đủ chấn động, nếu muốn hút lưu lượng một cách kinh khủng nhất, có lẽ video phải tăng thêm chút kích thích, càng đặc sắc mới được.
Đó đương nhiên là chiến đấu!
Y lật tung danh sách video, rất nhanh tìm đến đoạn video "Vô Thượng Minh Vương" đánh thôn Cao Gia, rất tốt, liền hạ thủ từ chỗ này.
Biên tập tỉ mỉ lại, thêm chút filter.
Lại upload lần nữa!
Chèn thêm tiêu đề: "Các thôn dân của vương quốc tí hon cần cù, bị tặc quân tập kích, tất cả mọi người cầm lấy vũ khí, bảo vệ gia viên của mình..."
Mẹ nó, năm đó khi đi học nghiêm túc một chút thì tốt rồi, hiện tại viết tiêu đề cũng không ra hồn, cũng may không đi làm nhà văn, bằng không khẳng định chỉ cầm bát đứng đường.
Nhóm người Tam Thập Nhị đang vội vã đi về hướng huyện thành.
Không ai nói chuyện, đều sợ đụng phải tặc quân.
Nhưng mà số phận trêu người, định luật Murphy cũng không phải nói chơi, ngươi càng sợ cái gì, cái đó sẽ càng đến.
Đi tới chỗ cách thôn khoảng mười dặm, đột nhiên hai bên đường vang lên tiếng trống hò reo, từ trong rừng xoát xoát hơn trăm người lao ra, trên tay cầm đủ loại vũ khí, hình dạng kỳ lạ, đám người này vừa xuất hiện đã ngăn cản trước và sau sơn đạo, sau đó trừng mắt vào đồ đạc sau lưng nhóm người Tam Thập Nhị.
Tam phu nhân nhìn ánh mắt không đem theo hảo ý của những người này, động tác đầu tiên chính là ôm chặt cái bao đồ của mình, trong này có mấy bình "tiên dược", tuyệt đối không thể bị cướp đi.
Hai người Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu thì trước tiên rút đao ra.
Đám hậu sinh trẻ tuổi tất cả đều đều xuất ra vũ khí.
Nhưng trong lòng họ đều rõ ràng, nhân số cách xa thế này, mấy thanh đao kiếm là không cứu được họ.
Tam Thập Nhị cố làm bộ trấn định, lớn tiếng quát: "Các ngươi mở to mắt một chút, ta là Tam Thập Nhị, sư gia của huyện tôn lão gia, những... những người phía sau ta... đều là 'bang nhàn' trong nha môn huyện, nếu các ngươi dám động thủ với bọn ta, đó chính là tạo phản, xét nhà diệt tộc, một người cũng không sống được."
Dưới loại tình huống này, hắn chỉ có thể cố mà thổi phồng lên, lấy chức vị cũ của mình trước đây đem ra hù người, đem mấy người Cao Sơ Ngũ nói thành "bang nhàn", dính chút thân phận của quan phủ, như vậy có lẽ doạ được những người này.
- Giải thích, bang nhàn cùng loại với 'nhân viên thuê ngoài" ở hiện đại, không có biên chế chính thức. Thời Minh triều, dưới tay một nha dịch thường sẽ có ba đến năm bang nhàn. Hết giải thích.
Đáng tiếc chính là, những lời của Tam Thập Nhị cũng không doạ được đám người đó, tên dẫn đầu cười hắc hắc: "Huyện lệnh bọn ta cũng dám giết, còn sợ một kẻ sư gia như ngươi hay sao?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Bất quá...
Tam Thập Nhị lại hai mắt sáng ngời, lập tức hiểu ngay: "Các... các ngươi là bộ hạ của Bạch Thủy Vương Nhị, Vương hảo hán?"
Tên dẫu đầu cười nắc nẻ: "Không sai! Bọn ta đều kiếm ăn với Vương Nhị đại ca? Sợ rồi sao? Ha ha ha, xa gần ai không biết bọn ta đã giết huyện lệnh Trương Diệu Thải, ngươi còn dám lấy tên tuổi sư gia hù ta? Ha ha ha!"
Gã vừa cười, Tam Thập Nhị lại giống như đã tóm được cọng rơm cứu mệnh, lớn tiếng nói: "Là huynh đệ của Vương hảo hán thì tốt rồi, vị hảo hán này, chúng tôi và Vương hảo hán là người quen cũ, là bằng hữu, ngài tuyệt đối không thể hạ thủ với chúng tôi được, bằng không thì Vương hảo hán biết được, e là sẽ tổn thương đến cảm tình huynh đệ của các ngươi."
Tên cầm đầu nghe vậy ngẩn ra, lập tức mắng: "Nói mấy câu cứt chó gì thế? Lúc trước làm thân với huyện lệnh, hiện tại lại muốn làm thân với Vương đại ca của ta rồi? Người như ngươi vừa nhìn liền biết không phải người tốt gì."
Tam Thập Nhị toát mồ hôi, đây chính là sống chết trước mắt, một câu nói cũng không thể sai được, cố làm ra vẻ kiên cường: "Mấy lời cảnh cáo ta đã nói trước rồi đó, chúng ta thật sự là người quen cũ của Vương hảo hán, ngươi đụng đến ta thử xem, coi chừng Vương hảo hán sẽ đập gãy xương ngươi."
Lần này hắn thật sự đã hù được tiểu đầu mục kia rồi, sửng sốt nửa ngày, nhất thời không biết có nên hô "giết chết bọn họ" hay không, gã không hạ lệnh, tặc nhân khác cũng không dám động, tràng diện lâm vào bế tắc.
Phía sau cùng nhóm tặc binh, một tên thanh niên lén lút chạy về sường núi phía sau.
Tiểu đầu mục trong lòng cũng không dám chắc, thật sợ đắc tội bằng hữu của đại ca: "Con mẹ ngươi khẳng định là gạt ta, Vương đại ca ta sao lại có thể quen với một kẻ bụng đầy ruột già như ngươi được?"
Thật ra trong lòng Tam Thập Nhị cũng không chắc lắm, hắn cũng không biết Vương Nhị còn nhớ tình cũ của thôn Cao Gia hay không, nhưng hiện tại chỉ có thể kiên trì: "Vậy ngươi qua đây chém ta đi, giết bọn ta đi, quay lại đại ca nhà ngươi sẽ đem ngươi chém thành mười tám đoạn treo trên cây."
Đôi bên đều ngoài mạnh trong yếu.
Tràng diện lại bế tắc!
Khẩn trương, song phương đều khẩn trương, đạp sai một bước, đều là chữ chết.
Đúng lúc này, trên sườn núi đằng xa vang lên tiếng gào to: "Bỏ hết đao xuống."
Song phương đồng thời quay đầu, vừa nhìn lên sườn núi liền thấy Bạch Thủy Vương Nhị đi tới, phía trước hắn còn có một thanh niên đang dẫn đường.
Vương Nhị sải bước, nhanh chóng đi tới giữa tràng.
Nhìn bên trái: "Quả nhiên, là người của thôn Cao Gia."
Nhìn bên phải: "Bạch Miêu, đem người của ngươi rút đi."
Thì ra tiểu đầu mục kia tên là Bạch Miêu, nghe được mệnh lệnh của Vương Nhị, trong lòng gã thầm nói nguy hiểm thật: đám người này thật sự quen biết với Vương đại ca, may mà ta không loạn đao chém chết họ.
Lúc này Tam Thập Nhị cũng thở phào một hơi, hai chân mềm oặt, đặt mông ngồi bịch ra đất: mẹ nó, may mà Vương Nhị là một tặc tù giảng nhân nghĩa, nếu như đổi lại người khác, bọn mình chắc tiêu đời rồi.
Tặc nhân vây bên cạnh bắt đầu giải tán, chỉ là, khi đi ánh mắt vẫn không nỡ mà dò xét tới lui trên hành trang của dân thôn Cao Gia, đám người này gần đây đã nghiện cướp đoạt rồi, thấy đồ của người khác cứ cảm thấy đều nên là của mình.
Vương Nhị trừng mắt, chúng mới như chim mà tứ tán.
"Tam sư gia, huynh đệ thôn Cao Gia." Vương Nhị quay về mọi người ôm quyền: "Các ngươi muốn làm gì đây? Đang thời buổi rối loạn, không trốn trong thôn, lại khoác bao lớn bao nhỏ đi lung tung, không muốn sống nữa sao?"
Tam Thập Nhị xấu hổ nhìn phu nhân nhà mình một cái, nghĩ thầm: còn không phải vì nữ nhân này cứ nằng nặc đòi về huyện thành.
Bất quá, phu nhân muốn về huyện thành cũng là vì cứu giúp thế nhân, đây cũng là mệnh lệnh của thiên tôn, cho nên cũng không trách cứ gì.
Hắn ôm quyền nói: "Chúng tôi có lý do cần phải đi huyện thành."
Vương Nhị nhíu mày suy nghĩ vài giây: "Đã như vậy, ta sẽ hộ tống mọi người một đoạn đường, đợi mọi người từ huyện thành trở về thôn Cao Gia, ta lại tới bảo vệ mọi người trở về. Thôn Cao Gia có ân với ta, ta không thể để cho ân nhân gặp nạn."
Lời này vừa vào tai, Tam Thập Nhị liền hết sức vui mừng, chỉ biết là Vương Nhị nói nghĩa khí, nhưng không nghĩ tới hắn nói nghĩa khí đến nước này, người này cũng phúc con mẹ nó hậu quá đi.
Tam Thập Nhị cảm thấy kính nể, ôm quyền nói: "Vương hảo hán, người như ngài, lại bị bức đến làm cướp, thật là... ài... thực sự là [thế đạo bất công]."