Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 620 - Chương 620: Mọi Người Đều Tới

Chương 620: Mọi người đều tới Chương 620: Mọi người đều tớiChương 620: Mọi người đều tới

Võ quan bị Bạch Diên hù sợ bỏ chạy, sau khi trở lại bắt đầu hỏi thăm, hỏi đông hỏi tây, cuối cùng hỏi tới mấy người từng đến bến tàu Hiệp Xuyên làm ăn, quả thật đã bị hắn hỏi rõ ràng.

Thiểm Tây Bạch thị kia chắc là một giáo viên dân đoàn bình thường hoạt động tại bến tàu Lạc Xuyên, hương thân bình thường mà thôi, căn bản không phải tuần án ngự sử gì hết.

Võ quan cay lắm, chỉ là hương thân mà dám lên giọng răn dạy một mệnh quan triều đình như hắn, không muốn sống nữa sao?

Con mẹ ngươi, xem lão tử thu thập ngươi thế nào.

Võ quan dẫn theo một trăm quan binh, lại một lần nữa đi tới doanh nạn dân của trấn Hoành Thủy.

Cùng lúc đó. ...

Tiểu Lãng Để, núi Ưng Chủy, trại Hoàng Cân.

Địa phương được Bạch Diên và Giang Thành lựa chọn làm cứ điểm thuỷ quân mới cũng vừa lúc là hang ổ được một đám thủy tặc lựa chọn.

Thủy tặc từng đánh Cao Pha biệt hiệu là Phiên Chu Long, lúc này đang ở trong trại, triệu tập một đám đầu mục thủy tặc nói chuyện phiếm.

Những đầu mục này đều kiếm ăn ở phụ cận Tiểu Lãng Để, không lệ thuộc vào nhau, tự thành một thế lực, mỗi người đều có một đội thuyền nhỏ mấy chục đến mấy trăm thủ hạ không đều nhau.

Phiên Chu Long: "Ngày hôm nay triệu tập các vị huynh đệ tới đây, là muốn giới thiệu cho các huynh đệ một đại nghiệp vụ."

Các đầu mục còn lại đều cười: "Đại nghiệp vụ gì chứ? Nghe nói gần đây ngươi thừa dịp lũ lụt, chạy đến khu Mạnh Tân cướp đám nạn dân ở trên đảo, đó mà tính đại nghiệp vụ cái gì? Toàn là mấy đồng bạc lẻ không bõ."

Phiên Chu Long: "Hừ hừ, chắc các ngươi không biết đâu? Đám nạn dân đó hiện tại đều được một hương thân cứu đi rồi. Hương thân tập trung họ ở trấn Hoành Thủy, cung cấp cơm ăn cho họ nữa. Đây không phải đại nghiệp vụ thì là gì?"

Một đầu mục thoạt nhìn tương đối ngu ngốc nói: "Cái này mà tính đại nghiệp vụ gì?"

Phiên Chu Long: "Ngươi có phải bị ngáo không vậy? Hương thân kia có thể cho hơn vạn nạn dân cơm ăn, ngươi nói hắn đã chuẩn bị bao nhiêu lương thực? Nếu chúng ta cướp hết số lương thực đó, thủy trại của các vị ít Vừa nghe nói vậy mọi người đều tỉnh cả người. Đúng vậy, có thể cung cấp cho hơn vạn người cơm ăn, vậy thì tài lực cao cỡ nào? Nếu cướp được chuyến này, vậy thật sự phát tài rồi.

Phiên Chu Long: "Không dối gạt các vị, hương thân kia có chút lợi hại, gia đỉnh dưới tay hắn ít nhất có khoảng mười cây hỏa súng, mấy ngày trước đã đánh cho lão tử ngu người luôn. Lão tử tự nghĩ không có bản lĩnh một mình thu thập hắn, cho nên mời chư vị huynh đệ tới cùng nhau hành sự, chúng ta cùng nhau đánh vào trấn Hoành Thủy, thịt tên hương thân kia, cướp lương của hắn. Sau đó mọi người chia nhau, lương thực của hơn vạn người, tất cả đầu lĩnh chúng ta ở đây được chia một ly thôi cũng đã đủ ăn rồi."

Chư đầu mục đều thích mạo hiểm, làm việc buôn bán không vốn đã nhiều năm, nghe nói việc này thì không ai sợ hãi, trái lại mỗi người hưng phấn không hiểu, kêu loạn cả lên: "Được, con mẹ nó vậy cùng nhau đánh vào trấn Hoành Thủy đi, thịt tên hương thân kia."

Phiên Chu Long: "Ta nói trước là thuyền của hắn rất lớn, hỏa súng rất lợi hại."

Chư đầu mục đều cười: "Sợ hắn cái quần, chúng ta cũng không phải chưa từng đánh thương nhân có thuyền lớn, có hỏa súng."

"Giết chết hắn!"

"Giết chết hắn!"

"Chúng ta nhiều người thua thế nào được?"

Vì vậy. .. Sự việc quyết định một cách khoái trá như thế...

Trấn Hoành Thủy, cách núi Ưng Chủy trại Hoàng Cân, khoảng cách theo đường đất liền là 16 dặm. Nhưng đám thủy tặc đương nhiên sẽ không đi đường bộ, mà từ trại Hoàng Cân theo hướng bắc tiến vào Hoàng Hà, sau đó dọc theo Hoàng Hà đi về hướng hạ du, tiến vào khu Mạnh Tân, lại đi tới trấn Hoành Thủy.

Thật ra trấn Hoành Thủy vốn là một trấn không dựa vào bờ sông, không nên có thủy tặc công qua đây mới đúng.

Thế nhưng. ... Sau khi Hoàng Hà vỡ đê, nước lụt ngàn dặm, khiến cho trấn Hoành Thủy vốn cách bờ sông vài dặm hiện tại lại biến thành một trấn nằm sát bên bờ sông.

Phía đông trấn là một vùng nước mênh mông nhìn không thấy bờ, trong nước còn nhìn thấy không ít hòn đảo trôi bồng bềnh, thỉnh thoảng có thể thấy được trên mặt nước có nóc nhà, cũng không biết trận lũ đáng sợ này còn bao nhiêu ngày nữa mới rút đi. cơm.

Đột nhiên, trên một con thuyền hàng của thôn Cao Gia đậu ở bên bờ, có một lính gác la lên: "Thuyền của quan phủ tới rồi."

"Ồ?" Bạch Diên buông bát cơm đứng lên.

Nhìn ra xa phía đông, lập tức trông thấy mấy chiếc thuyền của quan phủ, dẫn đầu là một chiếc thuyền cỡ trung, phía trên không có pháo, chỉ có lâu thuyền, là cái loại thuyền dùng để cận chiến đọ sức. Chiến thuật chủ yếu chắc là cho thuyền áp sát, dùng cung tiễn bắn một đợt, sau đó thuỷ binh nhảy lên tác chiến.

Mấy cái khác đều là chiến thuyền loại hình tam bản.

Đội thuyền đó càng ngày càng gần, trên đầu chiến thuyền cỡ trung là một võ quan, chính là người lần trước bị Bạch Diên làm mất mặt, trên boong thuyền còn có không ít quan binh, xem ra toàn bộ người trên thuyền cộng lại có lẽ vượt quá một trăm.

Đang hùng hổ tiến về trấn Hoành Thủy.

Bạch Diên thấy cảnh ngày thì muốn cười: "A, tên lần trước muốn tới tìm ta kiếm chuyện rồi."

Giang Thành thấp giọng nói: "Bạch tiên sinh, tình huống này ngươi còn cười được ư? Tình huống này còn chưa phải rất nghiêm trọng sao?"

Bạch Diên: "Sợ hắn cái quần, nếu như hắn dễ nói chuyện, ta cũng dễ nói chuyện. Nếu như hắn làm ầm lên, tại hạ sẽ chỉnh cho hắn một trận. Dù sao thì chúng ta cũng không phải người địa phương, đánh quan binh xong bỏ chạy, ai cũng không làm gì được chúng ta."

Kim tuyến Thiên Tôn: "Hắc hắc hắc, nói rất đúng."

Giang Thành: "Nếu Thiên Tôn cũng nói như vậy, đương nhiên không thành vấn đề rồi."

Chỉ thấy chiến thuyền của quan phủ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, lập tức sẽ cặp bờ bên cạnh trấn Hoành Thủy.

Thế nhưng, ở đây đã đậu mấy chiếc thuyền hàng của thôn Cao Gia, chiếm đầy bờ, chiến thuyền của quan phủ nhất thời nữa khắc là không dựa vào bờ được.

Võ quan ở trên boong thuyền nhảy lên mắng: "Thuyền hàng tránh ra, không có mắt sao?"

Nhưng những chiếc thuyền hàng này không nhận được mệnh lệnh của Bạch Diên, mặc kệ ngươi có phải chiến thuyền của quan phủ hay không, họ cũng không có ý nhường, vẫn ngăn cản ở chỗ này. cặp bờ, võ quan tức quá đứng trên boong mắng tiếp: "Phản rồi, phản rồi."

Bạch Diên thấy chơi đủ rồi, đang định mở miệng bảo thuyền hàng nhường một chỗ.

Không ngờ đúng lúc này, lính gác lại la lên: "Thuyền tới rồi, thật nhiều thuyền tới."

"Thủy tặc, là thủy tặc, chuẩn bị tác chiến." Lính gác của quan binh cũng đồng thời phát hiện ra có thuyền tới, giọng thảng thốt: "Rất nhiều thủy tặc, mẹ nó, sao lại nhiều như vậy? Trên trăm chiếc chiếc thuyền."

Bạch Diên nhìn lướt qua về phía đông bắc, cũng buồn cười, rất là nhiều thuyền nhỏ, chỉ chít, trên mặt nước vàng đục như đàn kiến đang tụ tập tới.

Võ quan kia vốn tới để trừng trị Bạch Diên, ai ngờ lại đột nhiên đụng phải trận thế này, hắn sợ hãi đến tê cứng cả người, nhất thời không biết nên làm cái gì.

Đám thuỷ binh dưới tay hắn cũng đều là kẻ nhát gan, là cái loại chính sự không làm, ức hiếp lương dân lại rất giỏi, vừa thấy tình huống này trực tiếp chèo thuyền muốn chạy.

Thế nhưng, hiện tại muốn chạy đã chậm, thuyền của thủy tặc từ phía đông trùng trùng điệp điệp chạy qua, đã bao phủ một vùng thuỷ vực.

Hãn phỉ dẫn đầu chính là kẻ lần trước bị Bạch Diên đẩy lùi, gã đang ở trên đầu thuyền cười ha ha, vô cùng kiêu ngạo.
Bình Luận (0)
Comment