Chương 621: Đến lượt chúng ta lên
Chương 621: Đến lượt chúng ta lênChương 621: Đến lượt chúng ta lên
Đầu mục thủy tặc Phiên Chu Long rất kiêu ngạo.
Lần trước qua đây, hắn chỉ dẫn theo 5-60 thủ hạ, bị Bạch Diên vài ba chiêu đánh cho sợ hãi bỏ chạy, thế nhưng lần này thì lại khác.
Gã đã kéo qua đây tất cả mấy chục nhà thủy tặc của Tiểu Lãng Để.
"Chiến thuyền" vượt quá trăm chiếc, tổng binh lực gần nghìn người.
Vậy thì còn sợ dăm ba tên quan binh chết nhát cầm hỏa súng của ngươi?
Phiên Chu Long vung yêu đao, chỉ vào trấn Hoành Thủy phía trước, lớn tiếng cười nói: "Toàn bộ hảo hán Tiểu Lãng Để ở đây! Cẩu quan binh, chuẩn bị chịu chết đi."
Thủy tặc khác lập tức lớn tiếng hô ứng: "Quan binh giỏi lắm sao? Chút thuỷ quân như thế thì có tác dụng chó gì. Các huynh đệ, ngày hôm nay chúng ta thu thập luôn quan binh một lượt."
Tặc nhiều lực lớn, lực lớn thì gan lớn, quan binh cũng không để vào mắt.
"Xông lên!"
"Thịt đám cẩu quan binh nào."
"Cướp sạch trấn Hoành Thủy!"
"Kiếm mấy con dâu về thuỷ trại nào, ha ha ha ha."
Đám thuỷ tặc hùng hổ, xông về mấy chiếc chiến thuyền của quan binh...
Võ quan của quan binh kia sợ đến mức hồn sắp bay mất, rống lên: "Chuẩn bị tác chiến!"
Lượng lớn thuyền nhỏ bao vây lấy chiến thuyền của quan binh.
Kỳ hạm của quan binh là một chiến thuyền cỡ trung, nhìn lượng lớn thuyền nhỏ của thủy tặc bao vây lấy nó, từ trên cao nhìn xuống, giống như một đàn kiến đang vây công con gián.
Quan binh bò lên trên lâu thuyền, quay về thuyền tặc liều mạng bắn cung.
Nhưng vệ sở binh cánh tay không có lực, không kéo được cung cứng, dùng đều là cung nhẹ. Hơn nữa quanh năm thiếu huấn luyện, tên bắn ra cũng xiêu vẹo không ra thể thống gì, căn bản không thể tạo thành uy hiếp lớn bao nhiêu đối với thủy tặc. Tên bị thủy tặc dễ dàng né tránh hoặc là đỡ lấy, thuyền nhỏ càng lúc càng gần.
Đến trước mặt, thủy tặc ném ra móc câu, bắt đầu nhảy thuyền tác chiến.
Quan binh trên thuyền cầm lấy trường mâu đâm loạn xuống dưới mép thuyền...
Trong nháy mắt trên mặt nước rơi vào cảnh hỗn loạn.
Các nạn dân của trấn Hoành Thủy thấy cảnh này cũng giật mình hoảng sợ.
Trong mắt họ, một khi quan binh chiến bại, thủy tặc sẽ xông vào trấn Hoành Thủy, mặc dù trong trấn có trên vạn nạn dân, thế nhưng một nghìn thủy tặc đủ để đánh bại một vạn nạn dân rồi.
Các nạn dân khẳng định đánh không thắng! Căn bản đánh không thắng!
Các lão bách tính sợ hãi run rẩy.
Một số thanh tráng niên thì trước tiên cầm lấy mộc côn.
Thậm chí có một số người từ bờ đẩy thuyền nhỏ đỉi, định bụng hỗ trợ quan binh tác chiến.
Thì ra những nạn dân này có rất nhiều người đều biết chèo thuyền, biết bơi giỏi, dù sao cũng là người lớn lên bên cạnh Hoàng Hà.
Tuy nhiên họ còn đang chuẩn bị thì nghe được giọng của Bạch Diên vang lên: "Lão bách tính bình thường xin chớ tham chiến, chúng tôi không thể phân biệt các người với thuỷ tặc, dễ ngộ thương, xin mọi người ở lại trên bờ."
Các lão bách tính: "Ơ, không cần chúng tôi hỗ trợ sao?"
Bạch Diên lầm bầm hai tiếng rồi đứng lên đằng trước nhất, vẻ mặt thong dong, gió sông thổi tung bay bạch y của hắn, trong thế giới một màu vàng có vẻ vô cùng chói mắt: "Chuyện đánh trận giao cho binh sĩ chuyên nghiệp làm, mà người thường chỉ cần phụ trách sản xuất là được. Cái này gọi là phân công xã hội, Thiên Tôn nói, phân công mới có thể mang đến hiệu suất càng cao hơn... đừng có chuyện gì cũng muốn bản thân làm hết."
Một gia đỉnh bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lão gia chỉ mong một mình có thể học hết quân tử lục nghệ."
Bạch Diên: ".. ."
Một phen biểu diễn của hắn làm cho lão bách tính phía sau đột nhiên cảm thấy an tâm không hiểu, người này đối mặt với nhiều tặc như vậy lại Cái gọi là tài cao mật lớn, xem ra, hắn đáng để tin tưởng?
Nghĩ tới đây, tâm tình của mọi người cũng tốt hơn một chút.
Nhưng họ vừa ngẩng đầu, đã thấy quan binh sắp không xong rồi.
Hơn trăm quan binh trong vòng vây công của thủy tặc đã xong đời. Quan binh bị giết sạch, ngay cả kỳ hạm cũng bị cướp mất, đổi chủ rồi.
Võ quan vừa mới còn hùng hổ, hiện tại đã biến thành một cổ thi thể, đầu bị đầu mục thủy tặc dùng trường thương giơ lên cao.
Thu thập xong quan binh, lực chú ý của chúng lại một lần nữa tập trung lên trấn Hoành Thủy.
Bạch Diên vung tay lên: "Thuỷ quân thôn Cao Gia, xuất kích."
Thật ra những lời này là nói với không khí, trong khi quan binh và thủy tặc giao chiến, các binh sĩ dân đoàn bên cạnh hắn đã lên hết thuyền, làm tốt chuẩn bị chiến đấu, chỉ có Bạch Diên còn chưa lên thuyền mà thôi.
Hắn cũng lười lên thuyền, thuỷ chiến bắt đầu đánh thì chỉ huy không có ý nghĩa quá lớn, để cho các thuyền viên tự động phát huy là tốt rồi.
Thuyền hàng của thôn Cao Gia lập tức khởi động, chạy về hướng đám thủy tặc đông như đàn kiến.
Chiến thuyền không ở đây, chỉ có thể dùng thuyền hàng để đánh trận.
Tuy nhiên vấn đề không lớn!
Thuyền hàng là đủ rồi.
Dù sao quân địch cũng không phải là chiến thuyền hẳn hoi gì, chỉ là một đống thuyền tam bản nhỏ mà thôi.
Thuyền của thôn Cao Gia vừa khởi động, Phiên Chu Long liền hưng phấn: "Chính là con thuyền kia, lần trước khi dễ lão tử chính là con thuyền kia, chính chủ tới rồi, giết chết hắn."
Đầu mục thủy tặc trên một con thuyền bên cạnh hiếu kỳ nói: "Thuyền đó không có buồm cũng không có mái chèo, chỉ là một khối đơn điệu, làm sao chạy được?"
Chuyện này thật đúng là quỷ dị, hơn nữa, càng là người quanh năm kiếm ăn ở trên sông nước lại càng cảm thấy quỷ dị.
Đám thuỷ tặc nhìn con thuyền mà lâm vào trầm tư.
"Trầm tư con mẹ ngươi à?" Phiên Chu Long rống lên: "Trang bức cái chó gì nữa? Đối diện xông qua rồi, chúng ta chỉ lên chém thôi, đơn giản như vậy, lên."
"A a a, đúng đúng đúng!" Đám thuỷ tắc hô hào, ra sức chèo thuyền của mình xông về thuyền của đối phương nghênh tiếp.
Lúc này khoảng cách còn xa, dân đoàn thôn Cao Gia trên thuyền đã giơ hỏa súng lên.
"Đoàng!"
Một thủy tặc đang vung đao bị trúng đạn, rơi xuống dòng nước đục ngàu.
"Đối diện có hỏa súng."
Phiên Chu Long gầm lên: "Lão tử đã sớm nói qua đối diện có hỏa súng, con mẹ nó cẩn thận một chút."
Được thôi, quan binh có hỏa súng cũng không phải chuyện kỳ quái gì, thủy tặc và quan binh giao chiến cũng không phải lần đầu tiên, cũng có kinh nghiệm ứng đối với thứ này.
Đó chính là... co người lại!
Chúng tận lực cúi sát thân hình của mình xuống, gần như nằm xuống mặt thuyền, nghiêng người khua mái chèo, con thuyền vẫn chạy rất nhanh, nhưng diện tích tiếp đạn của chúng trở nên rất nhỏ.
Làm như vậy, thật sự đã khiến hỏa súng binh của thôn Cao Gia hơi khó thao tác.
Tuy nhiên vấn đề không lớn, hỏa súng không dễ thao tác, chúng ta còn có lựu đạn mà.
Một binh sĩ dân đoàn lấy từ trong túi ra một quả lựu đạn ngòi nổ, châm ngòi, nhân lúc ngòi nổ còn đang cháy, ánh mắt hắn tập trung vào một con thuyền đang chạy thẳng về hướng này.
Binh sĩ bên cạnh cười to: "Ném chuẩn vào nha! Đây cũng không phải đánh trận trên đất liền, ném hụt là không nổ chết đối thủ được đâu, nếu như ném xuống sông là chìm luôn đó."
Nghe được chiến hữu la lên, người cầm lựu đạn lập tức do dự: "Ôi trời, hỏng bét! Đúng là như vậy."
Hắn trong lòng hoảng hốt, thời gian ném lựu đạn cũng bị sai lệch một chút như vậy.
Lựu đạn bay qua trời cao, rơi bủm xuống sông, không rơi lên thuyền của thủy tặc.