Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 622 - Chương 622: Thiên Tôn Cũng Không Biết Nói Gì

Chương 622: Thiên Tôn cũng không biết nói gì Chương 622: Thiên Tôn cũng không biết nói gìChương 622: Thiên Tôn cũng không biết nói gì

Đám thủy tặc nhìn quả lựu đạn này mà buồn cười.

"Chúng ném đá với chúng ta kìa."

"Ha ha ha ha!"

"Hỏa súng bắn không trúng, liền chơi ném đá sao?"

"Cũng không chọn tảng đá to một chút."

Đám thủy tặc cười rất kiêu ngạo.

Tuy nhiên, lúc này lại có một binh sĩ dân đoàn móc ra lựu đạn.

Binh sĩ này khác hoàn toàn, hắn là "người đoạt huy chương đồng hạng mục ném xa tại đại hội thể dục thể thao dân đoàn Thôn Cao Gia lần thứ nhất", huy chương vàng là Cao Sơ Ngũ, huy chương bạc là Trịnh Đại Ngưu, mà vị huynh đệ này chính là giành huy chương đồng.

Giành được huy chương đồng trên đại hội thể dục thể thao dân đoàn thôn Cao Gia, chẳng khác nào huy chương vàng của người thường.

Bởi vì Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu đều là quái vật, không thể so sánh với nhân loại.

Thanh niên huy chương đồng châm ngòi nổ, tay cầm lựu đạn khẽ ném một cái, còn quay sang cười to nói với vị huynh đệ ném hụt kia: "Nhìn cho kỹ, ta dạy ngươi ném lựu đạn thế nào, ta chỉ làm mẫu một lần thôi đấy."

Nói xong, hắn vung cánh tay phải về phía trước...

Lựu đạn đang cháy ngòi nổ liền bay về hướng thuyền thủy tặc đằng trước nhất.

Một đường parabon hoàn mỹ, thậm chí tính toán cả tốc độ tiến lên phía trước của thuyền thủy tặc vào, chuẩn xác vô cùng, không chút sai lệch, rơi đúng vào thuyền thủy tặc.

Năm tên thủy tặc trên thuyền đang cười to: "Ha ha ha, mắc cười quá, chơi mà ném đá..."

"Huynh đệ, vì sao tảng đá này lại đang cháy?"

"Phía trên cái này là ngòi nổ?"

"Âm!"

Lựu đạn dùng một tiếng nổ vang trả lời câu hỏi vừa đáng yêu vừa ngu xuẩn của chúng.

Năm tên thủy tặc trên thuyền đồng thời bay ra khỏi thuyền, ngã vào đồng nước không sach sẽ. Lần này đã khiến cho toàn bộ thủy tặc bên cạnh đều hoảng hốt.

Có người la lên: "Tảng đá chúng ném ra sẽ nổ."

"Mẹ nó, đó là cái quỷ gì vậy?"

"Là hỏa dược bao! Hỏa dược bao!"

"Con mẹ nó, sao lại có loại đồ vật này?"

"Tới rồi, lại tới nữa."

Lại một vị binh sĩ dân đoàn ném ra lựu đạn ngòi nổ.

Bịch một tiếng, lại rơi vào một con thuyền thủy tặc.

Sáu tên thủy tặc trên thuyền sợ quá la toáng lên.

Một người đưa tay muốn đi nhặt quả lựu đạn kia, muốn nhân lúc ngòi nổ còn chưa cháy hết liền ném nó xuống sông, thế nhưng tay hắn vừa mới cầm lấy lựu đạn, còn chưa kịp ném ra ngoài, ngòi nổ đã cháy hết.

"Âm!"

Tên xuẩn tặc cầm lựu đạn cả bàn tay bị nổ mất sạch, trước ngực cũng bị dính vài mảnh đạn, năm đồng bọn bên cạnh cũng đồng thời bị mảnh đạn càn quét, người cả thuyền trong chớp mắt sắp phải đi âm tào địa phủ quẹt thẻ.

"Oa oa oal"

Đám thuỷ tặc kêu lên oa oa: "Chúng dùng vũ khí quỷ gì thế?"

Tên đầu lĩnh Phiên Chu Long kia cũng ngẩn ra, đụng phải loại binh khí vượt quá lý giải này, nhất thời nữa khắc không biết nên làm cái gì, vài chục giây sau mới có phản ứng: "Xông lên, tiếp cận rồi đánh, chúng cũng không thể tự nổ tung mình."

Hiện tại cũng chỉ có thể đánh như vậy.

Đám thuỷ tặc liều mạng chèo thuyền, chỉ muốn mau chóng tiếp cận.

Nhưng mà, chúng lập tức liền phát hiện, con thuyền thật lớn kia cũng đang tập trung toàn bộ lực lượng mà xông về phía mình.

Đối đầu va chạm, sợ cái quần!

Thuyền nhỏ đấu thuyền lớn, thật sự cũng hơi sợ thuyền lớn va vào, thông thường gặp phải loại tình huống này, thuyền nhỏ đều phải dựa vào đặc điểm khéo léo linh hoạt của mình, trước tiên chuyển hướng ngang, né tránh hướng chính diện của thuyền lớn, sau đó từ bên cạnh dựa sát vào.

Đám thủy tặc vội vàng điều khiển thuyền, muốn chuyển hướng ngang.

Nhưng mà chúng lập tức liền phát hiện không hợp lý, chiếc thuyền khua mái chèo.

Nó nhanh đến nỗi khiến cho chiếc thuyền tam bản nhỏ bé cả cơ hội chuyển hướng cũng không có.

"Đụng vào rồi kìa! A a a!"

"Cẩn thận!"

Thủy tặc trên thuyền nhỏ kêu thảm thiết.

Chỉ nghe một tiếng ầm, thuyền nhỏ bị đụng lật nhào giữa sông.

Sáu thủy tặc trên thuyền thì có năm rơi xuống nước, chỉ có một tên thủy tặc linh hoạt nhất đứng ở đầu thuyền, cố nhảy về phía trước, vậy mà nhảy lên con thuyền lớn kia.

Đáng tiếc cú nhảy dũng cảm này của hắn chả có tác dụng mẹ gì, hai chân còn chưa đứng vững, năm cây thứ đao đồng thời đâm lên người hắn.

Năm tên binh sĩ dân đoàn đồng thời thu đao, lại đạp thi thể của hắn ngã xuống sông.

Tình huống tương tự cũng không chỉ xảy ra trên một con thuyền của thủy tặc.

Mấy chiếc thuyền của thủy tặc bị mấy chiếc thuyền hàng đơn điệu chính diện đụng phải, hầu như bị kết quả tương tự, không phải bị đụng lật nhào thì chính là xoay vòng tròn trên mặt nước, binh sĩ dân đoàn trên thuyền hàng nhân cơ hội công kích, chỉ nháy mắt đã giết sạch thủy tặc trên thuyền.

"Bên hông!"

"Từ bên hông dựa sát vào."

"Ném móc câu."

Thuyền thủy tặc từ bên hông cập sát vào, ném ra móc câu muốn lên thuyền, thế nhưng hai bên mạn thuyền chính là vị trí rất tốt để hỏa súng binh khai hoả, một loạt tiếng đoàng đoàng của hỏa súng vang lên, thủy tặc cập sát vào hai bên đều ngã xuống, tên ném móc câu bởi vì khoe ra cả nửa người nên ăn đạn nhiều nhất, chỉ loáng cái đã bị bắn thành cái sàng.

Tiếp theo một vị binh sĩ dân đoàn vung đao chém đứt sợi dây kéo phía sau móc câu, để thuyền của thủy tặc không thể thành công tiếp cận chơi nhảy thuyền nữa.

"Hỏa tiễn! Đuốc!" Phiên Chu Long rống lên: "Thiêu cháy thuyền của chúng đi."

Đám thuỷ tặc đã chuẩn bị sẵn hỏa tiễn từ lâu, đó là một mũi tên được bao vải đầu vào đầu: khi bắn vào thuyền auân địch. vải dầu sẽ cháy liên †uec tại thân thuyền của đối phương, cuối cùng gây hoả hoạn. Cây đuốc cũng tương tự vậy.

Đám thủy tặc lập tức hành động, các loại "hỏa khí" hỏi thăm ngay tới thuyền lớn.

Tuy nhiên, chúng lập tức liền phát hiện tình huống không đúng.

Trên thuyền vậy mà chuyên môn có một đội người, không tham dự tác chiến, mà chuyên môn phụ trách dập tắt lửa, chỗ nào có hỏa tiễn đang cháy thì họ liền xuất hiện ở đó, chỉ thời gian vài lần chớp mắt ngắn ngủi đã xử lý xong hỏa tiễn.

Xử lý hết chỗ cháy, họ vẫn không tham chiến, tiếp tục chờ tình hình xung quanh.

Có tố chất huấn luyện đến nước này, cũng thật hiếm thấy.

Đám thủy tặc hít một hơi lạnh: "Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Chúng đánh qua các loại thương thuyền vũ trang, cũng từng đánh không ít quan binh, cho tới bây giờ chưa thấy qua loại quân địch có tố chất huấn luyện thế này, hoàn toàn khiến người ta không có cách gì.

Vài chiếc thuyền lớn vẫn qua lại như thường giữa hàng trăm chiếc thuyền nhỏ, giống như Triệu Tử Long tại Đương Dương Trường Bản, đánh mà bảy lần vào bảy lần ra, xung đột nhiều lần, đánh cho thủy tặc kêu cha gọi mẹ.

Bạch Diên đứng ở bên bờ trấn Hoành Thủy, nhìn chiến đấu trên mặt sông mà vẻ mặt cổ quái: "A a, ta còn chưa đi chỉ huy mà đã đánh thành như vậy rồi? Chẳng lẽ, đội thuyền của chúng ta đã không cần thuỷ quân đề đốc rồi?"

Kim tuyến Thiên Tôn ở trước ngực cười hắc hắc: "Huấn luyện bình thường càng làm tốt, khi binh sĩ tác chiến sẽ càng rõ ràng phải làm cái gì, cũng càng không cần quan chỉ huy, chức vị hạm trưởng này càng lúc càng trở nên như vật biểu tượng rồi."

Bạch Diên: "Ôi?"

Kim tuyến Thiên Tôn: "Cho nên sau này đề đốc, hạm trưởng, đều phải lựa chọn soái ca mỹ nữ thì mới được."

Vừa nghe lời này, Bạch Diên liền mừng rỡ: "Vậy không thành vấn đề rồi, ta rất phù hợp."

Kim tuyến Thiên Tôn: ".. ."

Giang Thành bên cạnh toát mồ hôi: Bạch tiên sinh vậy mà khiến cho
Bình Luận (0)
Comment