Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 626 - Chương 626: Thì Ra Là Ý Này

Chương 626: Thì ra là ý này Chương 626: Thì ra là ý nàyChương 626: Thì ra là ý này

Ba người Thiết Điểu Phi, Tạo Oanh, Trịnh Đại Ngưu vừa nhìn thấy Thiên Tôn tới, liền mừng rỡ.

Ba người họ suất lĩnh mấy trăm ky binh, rời xa địa bàn của Thiên Tôn, tìm kiếm Tấn thương khắp Sơn Tây. Đã lâu chưa được thấy Thiên Tôn, chung quy cảm thấy trong lòng trống trải, hiện tại nhìn thấy Thiên Tôn tới rồi, ba người đều phấn chấn tinh thần.

Toàn thân lập tức lại tràn ngập hăng hái.

Thiết Điểu Phi: "Sao hôm nay Thiên Tôn lại rảnh rỗi tới bên này chơi vậy."

Sợi bông Thiên Tôn khẽ than: "Xử lý nạn lụt bên Hà Nam tạm thời kết thúc, ta liền bớt thời giờ đến xem bên các ngươi."

Thiết Điểu Phi vội vàng nghiêm nghị: "Tấn thương vốn chính là làm sinh ý biên cảnh, một đường trốn về phía bắc, chúng tôi liền đuổi theo lên phía bắc, đến phụ cận Đại Châu này rồi. Nơi đây đã cách biên cảnh bắc bộ không xa."

Sợi bông Thiên Tôn gật đầu, từ Đại Châu hướng bắc 20 dặm nữa chính là Nhạn Môn Quan.

Ra khỏi Nhạn Môn Quan đi thêm về hướng bắc chính là Đại Đồng, cũng chính là địa bàn của tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành, bên đó chính là nơi quanh năm suốt tháng giao chiến với dân tộc du mục phương bắc.

Thiết Điểu Phi nói: "Lúc trước hai tên Tấn thương đối phó ta ở trong thành Hà Đông, một người gọi là Địch Đường, trước mắt còn chưa tìm được. Một người khác gọi là Điền Sinh Lan, lúc này hắn đang trốn ở trong thành Đại Châu trước mắt."

Tiếp theo hắn liền kể ra việc trong thành Đại Châu có một người rất lợi hại tên là Tôn Truyền Đình...

Sợi bông Thiên Tôn: "Tạo Oanh nói đúng, thành Đại Châu này không thể trực tiếp đánh hạ như thành Hà Đông lần trước, có Tôn Truyền Đình thủ ở chỗ này, chúng ta chỉ dựa vào mấy trăm ky binh là không công được thành."

Thiết Điểu Phi: "Vậy phải thu thập Điền Sinh Lan thế nào?"

Sợi bông Thiên Tôn: "Trên người ngươi có diêm dẫn đúng không?"

Thiết Điểu Phi mỉm cười: "Có!" diêm dẫn này, người một nhà chỉ cho người một nhà, vậy chẳng phải là muốn chỉ bao nhiêu thì chỉ? Trên người hắn quả thật có hai tờ diêm dẫn, phân ngạch cũng không nhỏ.

Sợi bông Thiên Tôn: "Tốt, vậy từ giờ trở đi, ngươi chính là một trong Tấn thương rồi, bày ra tư thế thương nhân đi, quang minh chính đại từ cửa thành đi vào là được."

Thiết Điểu Phi cũng là người cơ linh, vừa nghe nói vậy lập tức hiểu ngay.

Hắn cũng không cần hoá trang gì, khoác lên người thêm một bộ áo khoác thương nhân, vẻ ngoài biểu diễn chính là một thương nhân chính tông, mang theo 30 binh sĩ, bảo họ không mang theo hỏa khí không mặc giáp, chỉ mặc trang phục giang hồ bình thường, cầm yêu đao, cùng theo hắn vào thành.

Tạo Oanh và Trịnh Đại Ngưu thì ẩn núp trong rừng cây ngoài thành, chờ tiếp ứng.

Thiết Điểu Phi vừa đi về hướng cửa thành, vừa thấp giọng nói: "Thiên Tôn, sau khi thuộc hạ vào thành, tìm cơ hội ám sát Điền Sinh Lan sao?"

"Không cần thiết." Sợi bông Thiên Tôn cười hắc hắc: "Lần này chúng ta vào thành, mục đích chủ yếu là tiếp xúc Tôn Truyền Đình."

Thiết Điểu Phi lấy làm lạ: "Tiếp xúc hắn làm gì?"

Sợi bông Thiên Tôn: "Tôn Truyền Đình bởi vì bất mãn Ngụy Trung Hiền chuyên chính, từ quan trở về nhà, nhưng hắn là một người không chịu ngồi yên, suốt ngày viết văn, kể về những ý nghĩ chiến lược của hắn đối với tuyến biên cảnh..."

Nói đến đây, sợi bông Thiên Tôn cười hắc hắc: "Tác phẩm hắn viết rất được Chu Do Kiểm coi trọng, tiếp thu cũng nhiều."

Nghe đến đó, Thiết Điểu Phi bừng tỉnh hiểu ra: "Nếu như chúng ta nói cho hắn chuyện Tấn thương bán vật tư trợ giúp Kiến Nô, bảo hắn viết vào trong văn, nói không chừng triều đình sẽ coi trọng việc này."

"Không sai!" Sợi bông Thiên Tôn: "Tấn thương cần phải chỉnh đốn lại, loại chuyện này chúng ta cũng không thể thảnh thơi đi làm, giao cho bản thân triều đình tự giải quyết đi."

Trên cơ bản Thiết Điểu Phi đã hoàn toàn lĩnh hội ý của Thiên Tôn, trong nháy mắt trong lòng đã có dự tính.

Chẳng mấy chốc, đoàn người đi tới cửa thành Đại Châu.

Trước đó không lâu, Sấm Vương và Sấm Tướng liên quân tới đây đánh môt đơ† cho nên hiên †ai thành Đai Châu coi như thủ vê sầm nahiêm trên cửa thành không chỉ có thủ binh thủ thành, còn có lượng lớn dân đoàn, thậm chí có mấy gia đỉnh của Tôn gia cũng đang đi qua đi lại trên cửa thành.

Thiết Điểu Phi dẫn theo 30 người, vừa xuất hiện ở cửa thành, đã khiến thủ binh coi trọng.

Binh thủ thành quay về đoàn người Thiết Điểu Phi lớn tiếng hét lên: "Người tới là người phương nào?"

Thiết Điểu Phi: "Ta là thương nhân."

"Thương nhân? Nhìn trang phục của ngươi cũng giống thương nhân, nhưng không có bất cứ hàng hoá gì." Binh thủ thành hơi hoài nghỉ.

Thiết Điểu Phi lấy ra diêm dẫn, quay về trên thành giơ giơ lên: "Trước đây ta chưa từng chạy qua thương lộ này, gần đây mới có được diêm dẫn, cho nên cố ý chạy thử thương lộ mới này. Ta phải qua đây dò đường trước, khi dò đường đương nhiên không dám mang theo hàng hóa."

Lời này cũng hợp lý!

Binh thủ thành bán tín bán nghi, kiểm tra diêm dẫn của Thiết Điểu Phi, phát hiện diêm dẫn này là hàng thật, cũng không phải hàng giả bản thân cầm một tờ giấy vẽ bừa ra, liền càng không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Lúc này thương nhân vào nam ra bắc của thành Đại Châu vẫn rất nhiều.

Có rất nhiều Tấn thương sẽ đi qua nơi đây, lại qua Nhạn Môn Quan, vận chuyển các loại vật tư cho biên quân Đại Đồng ở phía bắc.

Loại thương nhân như Thiết Điểu Phi, binh thủ thành cũng thấy qua rất nhiều.

"Đi đi" Thành thủ binh nói: "Thuế vào thành, một người năm tiền đồng."

Thiết Điểu Phi ngoan ngoãn nộp thuế, sau đó liền quay sang binh cửa thành hỏi: "Nghe nói Tôn Truyền Đình Tôn đại nhân ở trong thành này, tại hạ kính ngưỡng Tôn đại nhân đã lâu, muốn đi quý phủ bái kiến, không biết Tôn phủ phải đi như thế nào?"

Lần này binh thủ thành không trả lời, mà quay đầu nhìn gia đỉnh Tôn gia trên đầu thành.

Gia đinh Tôn gia kia lập tức cảnh giác, nhanh chóng đi tới bên cạnh Thiết Điểu Phi: "Ngươi muốn gặp lão gia nhà ta? Có việc gì không?"

Thiết Điểu Phi cười hắc hắc: "Tại hạ có một số chuyện biên cảnh, muốn tâm sự với Tôn đại nhân." Gia đỉnh nghe nói như thế, trái lại không dám chậm trễ.

Lão gia nhà mình rất thích trò chuyện biên cảnh, thậm chí có thể nói đạt đến trạng thái say mê, có người muốn trò chuyện với hắn về việc này, khẳng định hắn rất thích.

"Đã như vậy, ta sẽ dẫn đường cho ngài."

Gia đinh đi trước dẫn đường, dẫn theo đoàn người Thiết Điểu Phi di tới Tôn phủ.

Tôn phủ ở thành Đại Châu là một đại hộ, chiếm diện tích rất lớn, thuộc về loại hào trạch của địa chủ phú quý điển hình, có đầy đủ vườn hoa, dòng suối nhỏ, đá xếp, cây tùng, hoa sen...

Sợi bông Thiên Tôn cũng không khỏi thầm thổ tào: hậu hoa viên Tôn phủ này thế mà trông giống một thắng cảnh 5A vậy.

Đoàn người đi tới hậu hoa viên, ở đây có một bàn đá nhỏ và mấy ghế đá.

Một trung niên nhân dáng dấp thư sinh đang ngồi bên bàn đá, nhìn bộ dạng của hắn, chắc chính là Tôn Truyền Đình rồi.

Ở trước mặt Tôn Truyền Đình còn có một thư sinh trẻ tuổi, trông rất lễ phép cung kính, giống như là học sinh của hắn vậy.

Người dáng dấp học sinh kia đang than thở: "Lão sư, chuyện thiên hạ không làm hết được, khắp nơi đều là người xấu việc xấu, ngài cũng đừng xen vào nữa, không bằng hãy thư thái tâm trí, sống cuộc sống của mình đi."

Tôn Truyền Đình hừ một tiếng: "Vi chỉ tự ngô thủy, tể bất tể, mệnh dã."

Thiên Tôn mù chữ nghe thế, không khỏi sửng sốt: má nó, không hiểu gì! Ta quả nhiên là mù chữ.

May mà Thiết Điểu Phi nghe hiểu.

Hắn tới phụng mệnh kết giao Tôn Truyền Đình, nắm lấy những lời này, vội vàng vuốt mông ngựa: "Hay cho một câu Vi chỉ tự ngô thủy, tể bất tể, mệnh dã! Bắt đầu thay đổi từ chỗ ta, về phần có thể thành công hay không, giao cho ông trời định. Tôn đại nhân cao thượng, tiểu nhân bội phục."

Thiên Tôn mù chữ: oa, thì ra là ý này.
Bình Luận (0)
Comment