Chương 627: Không quản được
Chương 627: Không quản đượcChương 627: Không quản được
Thiết Điểu Phi vừa lên tiếng, hai người bên bàn đá đều bị kinh động, cùng quay đầu lại nhìn.
Gia đỉnh vội vàng tiến lên giới thiệu: "Lão gia, vị thương nhân này tên là Thiết Điểu Phi, tự xưng Tấn thương, trên người mang theo diêm dẫn, nói là tới dò đường, sau này dự định chạy hàng tuyến này. Hắn còn nói có một số chuyện biên cảnh, muốn nói chuyện với ngài."
Mấy thứ Tấn thương thì Tôn Truyền Đình thấy nhiều rồi, cũng không lưu ý lắm, nhưng vừa nghe hắn muốn nói chuyện biên cảnh, hai mắt tức thì sáng ngời.
Nói chuyện biên cảnh, ngươi tìm đúng chỗ rồi!
Tôn Truyền Đình phấn chấn, chỉ vào một cái ghế đá bên cạnh bàn đá: "Mời Thiết viên ngoại."
Thiết Điểu Phi sửa sang lại y phục của mình, mỉm cười đi vào, sau đó ngồi xuống đối diện Tôn Truyền Đình. Thiên Tôn mù chữ cũng cứ như vậy đi theo, dường như ngồi xuống mặt đối mặt với Tôn Truyền Đình.
Tôn Truyền Đình chắp tay: "Tại hạ Tôn Truyền Đình, người bên cạnh là Phùng Dung, đệ tử của ta."
Phùng Dung cũng chắp tay, thế nhưng vẻ mặt hiển nhiên không vui chút nào, gần đây hắn vẫn đang khuyên lão sư mình đừng quản chuyện của thiên hạ nữa, để tránh bản thân cũng sa vào.
Nhưng lão sư không nghe khuyên bảo, vẫn nhiệt tình với chuyện biên cảnh. Hiện tại còn có một kẻ chạy tới tự xưng thương nhân muốn trò chuyện biên cảnh với lão sư, đây hoàn toàn chính là đang vả vào mặt Phùng Dung.
Phùng Dung đâu vui cho được, tức giận nói: "Thiết viên ngoại muốn nói chuyện biên cảnh sao? Ngươi chỉ là một thương nhân, có chuyện gì để mà nói chứ?"
Thiết Điểu Phi: "Nếu tại hạ đã là thương nhân, chuyện biên cảnh muốn nói, đương nhiên có quan hệ với việc kinh thương cùng biên cảnh rồi. Đừng thấy kinh thương giống như là một việc nhỏ, nó lại là đại sự quan hệ đến biên trấn có vững chắc hay không, nền tảng lập quốc có vững chắc hay không."
"A?" Nghe hắn nói nghiêm trọng như thế, Tôn Truyền Đình lại cảm thấy hứng thú: "Ngươi hãy nói nghe thử xem."
Thiết Điểu Phi chắp tay, làm như quay về bầu trời cúng bái: "Thái tổ bản triều định ra quy củ, thiết lập biên quân cửu trấn, bảo vệ biên cương..."
Phùng Dung: "Mấy lời nói nhảm này ai chẳng biết? Nói thẳng trọng điểm."
Thiết Điểu Phi: "Trọng điểm chính là, cửu trấn đều ở biên cảnh bắc bộ, nơi cực hàn cực khổ, tiếp tế vật tư có phần gian nan."
Tôn Truyền Đình gật đầu: "Đúng vậy! Tiếp tế vật tư biên trấn vẫn luôn là đại sự quan hệ đến nền tảng lập quốc của triều ta."
Thiết Điểu Phi: "Bởi vậy thái tổ lập ra quy củ, để cho các thương nhân cung cấp lương thực, vải vóc, muối ăn, dụng cụ... cho tướng sĩ cửu trấn. Vì thế triều đình cố ý phát cho các thương nhân diêm dẫn, xem như bồi thường."
Vừa nói, hắn vừa lấy ra diêm dẫn và mở ra cho Tôn Truyền Đình xem.
Tôn Truyền Đình vẫn luôn say mê với chuyện biên cảnh, việc này đương nhiên đã sớm thuộc nằm lòng, nhưng hắn vẫn kiên trì lắng nghe, cũng không ngắt lời.
Trái lại Phùng Dung có chút không nhịn được: "Ngươi nhiều lần nói mấy lời lẽ tầm thường này làm gì?"
Thiên Tôn mù chữ cười thầm trong bụng: thật ra Thiết Điểu Phi là đang nói cho ta nghe mà, hắn sợ thần tiên trên trời như ta không rõ mấy chuyện trong nhân thế.
Thiết Điểu Phi đột nhiên đổi giọng: "Tôn đại nhân, thương nhân mượn đặc quyền giao dịch của triều đình cho, có thể dễ dàng mang theo lượng lớn hàng hóa xuất hiện ở trên tuyến biên cảnh, nếu chúng tôi bán hàng hóa cho tướng sĩ cửu trấn, vậy đương nhiên là vô cùng tốt. Nhưng nếu không giao đến tay tướng sĩ cửu trấn của chúng ta, mà lén lút vận chuyển những hàng hóa này ra khỏi tuyến biên cảnh và giao đến tay người Mông Cổ, hoặc là Kiến Nô... hắc hắc hắc. . ."
Vừa nói ra lời này, Tôn Truyền Đình biến sắc mặt, vừa rồi Phùng Dung còn vẻ mặt không nhịn được, hiện tại lại đột nhiên nhảy dựng lên, cả giận nói: "Tặc tử sao dám?"
Tôn Truyền Đình quay sang Phùng Dung: "Ngồi xuống! Ngươi kích động cái gì? Không phải là ngươi khuyên vi sư buông quốc sự sao? Hiện tại nghe đến chuyện này, ngươi nhảy còn cao hơn cả vi sư nữa."
Phùng Dung vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng ngồi xuống: "Ài, đúng, không nói chuyện quốc sự, ta đâu có thích nói chuyện quốc sự."
Nói xong, hắn thật đúng là không nói chuyện nữa, thế nhưng cái lỗ tai Tôn Truyền Đình sầm mặt lại: "Thiết viên ngoại, nếu ngươi chuyên môn chạy tới tìm ta nói cái này, vậy khẳng định đã có một số đầu mối rồi chứ?"
"Đúng vậy!" Thiết Điểu Phi nghiêm túc nói: "Ta biết trong Tấn thương có một bại hoại buôn bán với người Mông Cổ, lúc này đang ở ngay trong thành Đại Châu."
Tôn Truyền Đình híp hai mắt lại: "Người này họ gì tên gì?"
"Điền Sinh Lan!"
Cái lỗ tai của Phùng Dung đang dựng lên run run: "Lão sư, người này... Mấy ngày hôm trước còn đến quý phủ bái phỏng."
Đương nhiên Tôn Truyền Đình nhớ kỹ: "Ừ, hình như là một thương nhân rất trầm ổn, nói không nhiều, thế nhưng tạo cho người ta một loại cảm giác rất tin cậy."
Nói đến đây, vẻ mặt Tôn Truyền Đình càng nghiêm túc: "Thiết viên ngoại, ngươi nói Điền Sinh Lan cấu kết ngoại lỗ, có chứng cứ gì không?"
Thiết Điểu Phi nhún vai: "Không có! Thế nhưng trong Tấn thương chúng tôi biết chuyện này rất nhiều."
Tôn Truyền Đình: "Biết rất nhiều?"
Thiết Điểu Phi: "Đúng vậy! Đều là thương nhân, đối với tình báo và tin tức của thương giới, chúng tôi tự nhiên phải biết được nhiều hơn. Người trong ngành đều lén lút thảo luận việc này, có một số việc, giấu diếm được ngoại nhân, nhưng không thể gạt được người trong ngành."
Tôn Truyền Đình vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: "Ta muốn chứng cứ thiết thực."
Thiết Điểu Phi: "Ặc, cái này... tạm thời chưa có."
Tôn Truyền Đình gật đầu: "Được thôi, chuyện Thiết viên ngoại muốn nói với ta, ta đã hiểu rồi, việc này ta sẽ phái người đi lưu ý, nhưng chuyện không có chứng cứ, ta cũng không thể tin, nghe lời nói một phía của ngươi, thì đâu làm gì được Điền Sinh Lan."
Thiết Điểu Phi ôm quyền: "Điều đó đương nhiên, lần này ta tới đây, chính là muốn thông báo cho Tôn đại nhân một tiếng."
Tôn Truyền Đình: "Ừ, hiện tại ta đã biết, đa tạ tin tức của Thiết viên ngoại."
Nói xong, hắn bưng ly trà lên...
Thiết Điểu Phi đã hiểu, đây là bưng trà tiễn khách, cũng không nhiều lời, ôm quyền, cáo từ.
Tân Truyền Đình và Phùng Duna đầu đứng dây tiễn khách. Ngay khi họ đồng loạt đứng lên, cánh tay Thiết Điểu Phi buông xuống phía dưới, một con rối Thiên Tôn còn nhỏ hơn cả bàn tay từ trong tay áo của hắn rơi xuống mặt đất.
Khi con rối Thiên Tôn rơi xuống đất phát ra tiếng lộp cộp, nhưng cùng lúc đó, Thiết Điểu Phi cố ý đạp chân một cái, đế giày cứng giẫm lên mặt đất phát ra tiếng cộp, che đi âm thanh Thiên Tôn rơi xuống đất.
Lần này quả nhiên là thần không biết quỷ không hay.
Con rối Thiên Tôn thoắt cái chui vào trong bụi cỏ bên cạnh bàn đá.
Thiết Điểu Phi: "Đợi ta có chứng cứ Điển Sinh Lan thông đồng với địch bán nước rồi, sẽ trở lại bái phỏng."
Tôn Truyền Đình: "Vậy làm phiền Thiết viên ngoại rồi."
Gia đỉnh đi trước dẫn đường, đưa Thiết Điểu Phi ra khỏi phủ.
Mà vẻ mặt Tôn Truyền Đình lại rất khó coi, lặng im chốc lát, lớn tiếng nói: "Người đâu, cầm giấy bút tới đây."
Phùng Dung khẩn trương: "Lão sư, ngài lại muốn viết cái gì?"
Tôn Truyền Đình: "Việc Tấn thương này, cho dù không chứng cứ, cũng tám chín phần mười. Mặc dù bản quan không có chứng cứ không thể ra tay thu thập gian thương, nhưng có thể trước tiên viết một bài văn chương, nhắc nhở triều đình cảnh giác Tấn thương cấu kết ngoại địch, vận chuyển vật tư cho bắc lỗ."
Phùng Dung: "Việc này không quản được! Lão sư, chúng ta không quản được."