Chương 628: Bài văn này nên đưa cho ai
Chương 628: Bài văn này nên đưa cho aiChương 628: Bài văn này nên đưa cho ai
Con rối Thiên Tôn trốn ở trong bụi cỏ, len lén nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Tôn Truyền Đình đang dựa vào bàn viết nhanh...
Con rối Thiên Tôn từ dưới nhìn lên trên, căn bản không nhìn thấy hắn đang viết cái gì. Đành phải tìm một cây đại thụ ở bên cạnh, vươn hai cánh tay bằng gỗ rồi trèo lên cây!
Phải nói, trèo cây thật đúng là không phải một việc đơn giản.
Đối với thanh niên đô thị tại hậu thế mà nói, độ khó kỹ thuật ít nhất là năm sao. Con rối Thiên Tôn bò lên cao một thước, bị trượt tay, ngã vào trong bụi cỏ, phát ra một hồi âm thanh rất nhỏ.
Cũng may Tôn Truyền Đình viết chữ rất nghiêm túc, cũng không nghe thấy.
Phùng Dung nghe được, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy bụi cỏ lay động, nghĩ thầm có thể là có con thỏ con chuột gì đó đang hoạt động, cũng không lưu ý, lại chuyển ánh mắt đi.
Lý Đạo Huyền đợi vài giây, nguy hiểm đã qua, lại bắt đầu trèo.
Lần này rốt cuộc tìm được trên cây có mấy chỗ nhô ra dùng để kê chân, thành công trèo lên trên, y ngồi ở trên ngọn cây nhìn xuống phía dưới, cuối cùng cũng thấy được Tôn Truyền Đình đang viết cái gì.
[Biên cảnh thương phiến ứng nghiêm quản sơ]
Bài văn này viết chính là khuyên triều đình tăng cường quản lý đối với thương nhân, phải tăng cường tuần tra trên biên cảnh, phòng ngừa thương nhân vượt qua biên cảnh buôn bán với bắc lỗ. Nhất là phải đề phòng những "quan thương" cầm diêm dẫn, họ chức quyền rất lớn, với lại nhân duyên cũng rộng, quan binh cửu trấn lại không bố trí phòng bị với họ. Rất dễ dung túng bọn họ làm sinh ý vượt ranh giới...
Viết xong, Tôn Truyền Đình niêm phong lại đàng hoàng, gắn xi vào, sau đó giao cho gia đỉnh: "Đưa vào kinh thành."
Gia đỉnh hơi xấu hổ: "Lão gia ngài đã không làm quan ở trong triều, phong thư này không thể nào trực tiếp đưa vào lục bộ, nên giao nó cho ai đây?"
"Cái này..."
Tôn Truyền Đình nháy mắt lâm vào trầm tư, suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Đưa đến quý phủ đại học sĩ Ôn Thể Nhân đi, hắn rất được hoàng thượng tín nhiệm, nếu như bài văn này có thể có thể lọt vào pháp nhãn của Ôn đại Gia đỉnh hành lễ, vội vàng đi khỏi.
Lý Đạo Huyền ngồi ở trên ngọn cây nhìn cảnh này, không khỏi thầm thở dài một tiếng: Ôn Thể Nhân sao? Vậy xong rồi! Bài văn này không có tác dụng gì rồi.
Chuyện Ôn Thể Nhân sở trường nhất, chính là chuyện gì cũng không làm.
Ài!
Đột nhiên, trong đầu Lý Đạo Huyền hiện lên một biện pháp.
Y đưa tay hái xuống một lá cây to, dùng tay gỗ của mình vạch một cái lên lá cây, chiếc lá bị vạch ra một dấu vết mờ nhạt.
Kế tiếp, xoát xoát xoát viết một hồi, viết ra một chữ "Hồng", lại hái một lá cây, xoát xoát xoát viết một hồi, lại viết ra một chữ "Trương".
Hai chiếc lá đã chuẩn bị xong...
Lý Đạo Huyền dọc theo cành cây bắt đầu chậm rãi leo lên, bò thẳng lên cành cây phía trên bàn đá.
Hướng về bàn đá phía dưới ướm thử hai cái, hai tay khẽ buông ra, hai chiếc lá chậm rãi rơi xuống, con rối Thiên Tôn thì trốn ở chỗ sâu trong lá cây.
Hai chiếc lá chậm rãi rơi xuống, lại vừa vặn rơi vào trên bàn đá.
Lúc này Truyền Đình còn ngồi ở bên cạnh bàn, ngây người nhìn ra xa.
Trái lại thanh niên Phùng Dung bên cạnh thì không ngồi được, ánh mắt di chuyển liên tục, liền thấy hai chiếc lá cây này vừa vặn rơi xuống trên bàn, liền đưa tay nhặt lấy muốn ném đi, nhưng vừa mới cầm lấy lá cây, hắn liền phát hiện trên lá cây lại có viết chữ.
"gạ"
Phùng Dung thất kinh, chợt ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nhưng mà trên đỉnh đầu ngoại trừ cành cây chính là lá cây, không có cái gì khác.
Hắn vội vàng kêu lên: "Lão sư, mau nhìn hai chiếc lá cây này."
Tôn Truyền Đình: "Làm sao?"
Phùng Dung: "Phía trên hai chiếc lá này có viết chữ."
Tôn Truyền Đình ồ một tiếng, hơi ngẩn ra, cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, và cũng chỉ có thể thấy được lá cây cành cây, không có cái gì khác.
"Hai chữ này là mới vừa viết." Tôn Truyền Đình nói: "Ngươi xem, chỗ lá Ââv này bỉ vach lên còn rất mới. không nhải là cái Iloai đc viết lâu rồi" Phùng Dung gật đầu: "Rõ ràng chính là vừa mới viết lên, thế nhưng, trong viện này chỉ có hai thầy trò chúng ta, không có người khác. Trên đỉnh đầu chúng ta ngoại trừ mấy cành cây, cũng không có cái gì khác, căn bản không giấu được người. Ai có thể ở trên đỉnh đầu chúng ta viết hai chữ này?"
Tôn Truyền Đình: "Chẳng lẽ... là ông trời đưa ra gợi ý?"
Đây là điểm rất thú vị của cổ nhân!
Đổi lại một người hiện đại, có thể nghĩ ra một vạn loại khả năng cho chuyện này, bao gồm flycam thả dù, trên cây có người mặc y phục ẩn thân chiết xạ quang học, trần nhà giả, hệ thống ảo ảnh...
Nhưng cổ nhân mà, trước tiên liền nghĩ đến thần này, quỷ này, thiên ý này.
Tôn Truyền Đình vội vàng cầm lấy lá cây, chăm chú nhìn xem: "Một chữ Hồng, một chữ Trương. Đây là dụng ý gì?"
Phùng Dung: "Học sinh không biết."
Tôn Truyền Đình: "Thoạt nhìn như hai cái họ, thế nhưng, họ Trương và họ Hồng, đều là thế gia vọng tộc, ông trời thưởng ta hai chữ này, có thể nói cho ta biết cái gì?"
Phùng Dung nhíu mày suy tư.
Tôn Truyền Đình đột nhiên nghĩ tới cái gì, chợt vỗ đùi: "Ta nghĩ ra rồi."
Phùng Dung: "A? Lão sư nghĩ tới cái gì?"
Tôn Truyền Đình: "Ta thíc nói chuyện biên cảnh, gợi ý của ông trời cho, đương nhiên có quan hệ với 'biên' này, Trương và Hồng này, cũng nhất định là nhân vật liên quan với biên cảnh, vậy rất dễ đoán. Một chữ Hồng là tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù, một chữ Trương là tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành."
Phùng Dung: "A! Lão sư dự đoán nhất định không sai."
Tôn Truyền Đình nhanh chóng phân tích: "Việc Tấn thương biên cảnh mà Thiết viên ngoại kia nói chuyện với ta vừa rồi, xem ra sớm đã làm cho thiên nộ nhân oán rồi, ông trời cũng không quen nhìn Tấn thương làm ác, cho nên đã nhắc nhở ta. Lá thư vừa rồi ta viết, không nên đưa cho đại học sĩ Ôn Thể Nhân, mà nên đưa cho tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù và tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành, hai người họ đều là người biết chiến sự, nhìn lá thư này rồi, nhất định sẽ coi trọng."
Phùng Dung: "Lão sư anh minh, vậy bài văn vừa rồi, cần viết thêm hai phần nữa sao? Để ta giúp lão sư chép một phần đi." bài, trình độ thư pháp của hai người đều là tiêu chuẩn, xoát xoát xoát liền phục chế hai phần lá thư vừa rồi, một phần phái người đưa đến Thiểm Tây, giao cho tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù. Mà một phần còn lại, đưa cho tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành thì càng đơn giản hơn.
Bản thân tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành hiện tại căn bản là không ở Tuyên Đại, mà là Nhạn Môn Quan phía bắc Đại Châu hơn 20 dặm.
Thì ra, hơn một năm gần đây, Trương Tông Hành trên cơ bản không ở phía bắc đánh nhau với người Mông Cổ, mà vẫn dẫn quân tiễu phỉ tại bắc bộ Sơn Tây. Nhiều lần giao thủ cùng đám người Tử Kim Lương, Sấm Vương, Sấm Tướng, đánh đến mức đầu rơi máu chảy.
Mấy ngày gần đây, lưu khấu đã chạy vào Thái Hành sơn, biến mất không thấy nữa.
Trương Tông Hành cũng tạm thời không cần tiễu phỉ, dẫn quân chuẩn bị trở về Tuyên Phủ và Đại Đồng, đi ngang qua Nhạn Môn Quan, đang nghỉ ngơi ở nơi đó.