Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 633 - Chương 633: Tung Hoành Giang Hồ 20 Năm Có Dư

Chương 633: Tung hoành giang hồ 20 năm có dư Chương 633: Tung hoành giang hồ 20 năm có dưChương 633: Tung hoành giang hồ 20 năm có dư

Tây An.

Người lãnh đạo tối cao của thôn Cao Gia được cử đến phủ Tây An, lại không phải là Vương Đường đứa con nuôi văn võ song toàn của Vương hiệu trưởng, mà là Bát Địa Thỏ, đây là điều mà tất cả mọi người không nghĩ đến.

Bát Địa Thỏ người này một không có văn hóa, hai không có sức chiến đấu gì, đặt ở trong quần hùng thôn Cao Gia thuộc về tấm gỗ ngắn nhất trong thùng nước điển hình.

Hơn nữa thường xuyên vỉ phạm quân lệnh, bị Thiên Tôn thu thập như ăm cơm bữa.

Hắn làm đại lãnh đạo, Vương Đường có phần không phục.

Vương Đường là một trong những tốt nghiệp sinh sơ trung đầu tiên của Thôn Cao gia, được Vương hiệu trưởng nhận làm con nuôi, bối cảnh của hắn cũng được coi là căn chính miêu hồng.

(*) Căn chính miêu hồng: Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, có tương lai phát triển rộng mở.

Tại sao lại không bằng Bát Địa Thỏ chứ?

Lang thang trên đường cái ở phủ Tây An, Vương Đường nhịn không được thầm nghĩ vậy.

Đúng lúc này, từ trong hẻm nhỏ bên cạnh có một người nam tử đột nhiên chui ra, nhanh chóng đỉi tới trước người Vương Đường, hành đại lễ, mỉm cười: "Xin chào Vương chưởng quỹ."

Vương Đường: "A, ngươi biết ta?"

Nam tử mỉm cười: "Ngài là nhị chưởng quỹ mà Lý gia phái đến phủ Tây An, trên tay nắm giữ toàn bộ sản nghiệp của Lý gia tại phủ Tây An, hiện tại người có chút thân phận địa vị ở trong thành có ai mà không biết ngài?"

Nghe vậy Vương Đường thầm vui trong lòng, cảm giác được người ta coi trọng thật không tệ.

Nam tử kia nói tiếp: "Tại hạ là quản sự trong nhà của Trịnh Thanh Trịnh lão gia, chuyên môn nhận thầu làm các loại kiến trúc, trang trí trong phủ Tây An."

Chủ thầu Trịnh Thanh? Vương Đường không biết người này, thế nhưng biết có loại nghề nghiệp chủ thầu này. Loại chủ thầu này quen biết rất nhiều rất nhiều công tượng, trong nhà người có tiển muốn xây cái đình viện, sửa cái nhà, làm hoa viên gì đó, sẽ đi tìm loại chủ thầu này. Chủ thầu phụ trách tìm đủ loại công tượng tới, giúp cố chủ xây nhà, đình viện gì đó.

Trước đây huyện thành Trừng Thành có một chủ thầu gọi là Đằng Dật Phong, sau đó theo thôn Cao Gia kiếm ăn, hiện tại đảm nhiệm xưởng trưởng xưởng xỉ măng.

Vương Đường không hiểu gì, người này tìm ta để làm chỉ?

Quản sự nở nụ cười cổ quái: "Lão gia nhà ta, muốn làm bằng hữu với Vương chưởng quỹ, nơi này có một món quà nhỏ, không đủ kính ý."

Nói xong, gã liền hai tay dâng lên một cái hộp nhỏ tỉnh xảo.

Vương Đường thoáng mở cái hộp ra một khe nhỏ, vừa nhìn vào bên trong liền kinh ngạc, bên trong là một con ngọc sư tử, điêu khắc cực kỳ tỉnh xảo, thoạt nhìn rất có giá trị.

Vương Đường: "Vô công bất thụ lộc... "

Quản sự kia lại cười nói: "Chỉ là kết giao bằng hữu, nói gì đến công với chả lộc. Lão gia nhà ta chỉ là thưởng thức bản lĩnh của Vương chưởng quỹ mà thôi. Ngài yên tâm, tuyệt đối không dính dáng đến chuyện xấu xa gì."

Nghe đến đó, Vương Đường buông xuống cảnh giác, có phần hài lòng: "Thì ra là thế."

Quản sự chắp tay: "Quà đã đưa tới, vậy ta cáo từ trước, khi nào rảnh rỗi, lão gia nhà ta muốn mời Vương chưởng quỹ uống một ly, nghe một bài, xin Vương chưởng quỹ nể mặt."

Vương Đường cười nói: "Được được."

Quản sự kia nói xong là lượn, thật đúng là không đưa ra bất cứ yêu cầu gì.

Vương Đường hơi phiêu, cầm hộp quà, bước đi cũng càng oai phong hơn.

Lượn trong thành hơn hai vòng, mua một số đồ dùng sinh hoạt, hắn đột nhiên phát hiện ra Bát Địa Thỏ, vừa mới đi ra từ trong một tửu lâu đã được thôn Cao Gia mua lại, bảo kiếm tổ truyền treo bên hông, bước đi nghênh ngang, thoạt nhìn còn oai phong, còn kiêu ngạo hơn cả Vương Đường.

Vương Đường thầm nghĩ, có cần lên chào hỏi một tiếng không?

Bỏ đi, không gặp mặt thì hơn.

Loại phần tử tri thức thế hệ trẻ như hắn, thật đúng là không dễ có tiếng nói chung với các lãnh đạo đời thứ nhất của thôn Cao Gia, căn bản trò chuyện không nổi, không phải là người trong vòng xã giao. Vương Đường dứt khoát trốn sang quầy bán đồ ăn bên cạnh.

Đúng lúc này Vương Đường đột nhiên phát hiện, quản sự vừa rồi tặng quà cho mình lại đi tới trước mặt Bát Địa Thỏ.

Quản sự kia vẫn lời dạo đầu như nhau: "Chào ngài Thỏ gia."

Bát Địa Thỏ liếc xéo gã: "Ngươi là ai?"

Quản sự vội vàng tự giới thiệu: "Ta là quản sự của chủ thầu Trịnh Thanh Trịnh lão gia."

"Ồ, chủ thầu?" Bát Địa Thỏ ngạc nhiên nói: "Là làm gì?"

Vương Đường cười thầm: thỏ gia thật là một kẻ bất học vô thuật điển hình, ngay cả chủ thầu làm gì cũng không biết, trước đây chắc ngươi cũng gặp qua Đằng Dật Phong, sao lại quên người ta rồi chứ? Thật thật khiến người chê cười mà.

Quản sự cũng có chút xấu hổ, có điều gã là tới cầu người, xấu hổ cũng phải nhịn xuống không biểu hiện ra ngoài, trái lại còn phải cười làm lành nói: "Chủ thầu chính là. .

Hắn bô lô ba la giới thiệu một lần chủ thầu là làm những gì.

Bát Địa Thỏ: "A a, thì ra là làm cái này, rất lợi hại nhỉ."

Quản sự mỉm cười: "Trịnh lão gia nhà ta vẫn là có chút thủ đoạn, tam giáo cửu lưu trong thành này đều có kết bạn, nhân duyên rất rộng, thích nhất kết giao bằng hữu với người khác."

Nói rồi, gã liền lấy ra hộp quà và đưa tới trước mặt Bát Địa Thỏ, lại ném ra những lời vừa rồi nói với Vương Đường: "Lão gia nhà ta kết giao bằng hữu với ngài, yên tâm, tuyệt đối không đề cập bất cứ yêu cầu gì, không có bất cứ điều xấu xa gì."

Vừa rồi Vương Đường chính là ở dưới những lời này, nhận lấy hộp quà.

Hắn thầm nghĩ: chắc thỏ gia cũng sẽ nhận thôi.

Tuy nhiên...

Hắn lập tức biết mình đã sai rồi.

Thậm chí Bát Địa Thỏ cũng không đưa tay nhận hộp kia, mà xoát xoát xoát lui ba bước, làm vẻ mặt cổ quái: "Oa, tiểu tử ngươi muốn hãm hại ta?"

Quản sự: "Ôi, đâu có, chỉ là muốn kết giao bằng hữu."

"Bớt đi!" Bát Địa Thỏ lầm bầm: "Ngươi tưởng bản thỏ gia là đứa bé không hiểu chuyện hay sao? Bản thỏ gia tung hoành giang hồ 20 năm có dư, thủ đoạn bắt gà trộm chó nào mà chưa thấy qua? Lão gia nhà ngươi kết bằng hữu với ta có ý gì tưởng ta không hiểu sao? Ngày hôm nay kết bằng không? Sản nghiệp của Lý gia ta tại Tây An, nếu như có mở rộng cửa hàng, sửa sang lại, mua đất xây xưởng... rất nhiều rất nhiều nghiệp vụ, tất cả đều nên giao cho hảo bằng hữu tới làm, đúng không?"

Quản sự: "..."

Bát Địa Thỏ: "Hơn nữa, giữa bản thỏ gia và hảo bằng hữu cũng không thể quá tính toán, không thể cò kè mặc cả đúng không? Việc đốc công khác dùng 50 lượng bạc có thể làm, ở chỗ lão gia nhà ngươi phải 100 lượng mới có thể làm, dư ra 50 lượng bạc, ta một nửa, lão gia nhà ngươi một nửa, có đúng không nhỉ?"

Quản sự: ".. "

Bát Địa Thỏ xoát một cái rút ra bảo kiếm tổ truyền, dùng mũi kiếm chỉ vào mặt quản sự và nói: "Con mẹ nó, khinh thường bản thỏ gia đúng không? Bản thỏ gia hành hiệp trượng nghĩa hơn 20 năm, đâu phải hạng người để ngươi cầm chút tiền tài là có thể đả động? Cút ngay, cút càng xa càng tốt, bằng không thì ta một kiếm. . . khụ. .. không được, Thiên Tôn nói, hiệp khách không thể dùng võ phạm pháp, chém người lung tung là không tốt."

Hắn lại tra kiếm vào trong vỏ, giơ lên nắm tay to như cái bát: "Dùng nắm đấm đánh người thì không có vấn đề rồi."
Bình Luận (0)
Comment