Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 634 - Chương 634: Cho Bọn Họ Là Được

Chương 634: Cho bọn họ là được Chương 634: Cho bọn họ là đượcChương 634: Cho bọn họ là được

Quản sự chật vật không chịu nổi lui lại vài bước, run rẩy ở bên đường.

Bát Địa Thỏ hừ hừ hai tiếng, vỗ vỗ tay, tiếp tục bước đi, còn vừa đi vừa hát.

Ven đường phía trước có một người ăn xin, thoạt nhìn rất đáng thương. Bát Địa Thỏ sờ tay vào ngực, mò nửa buổi mà không mò ra bạc, vẻ mặt xấu hổ, cởi giầy, đổ ra ba đồng tiền sau đó đem đặt vào trong tay người ăn xin, xong việc lại tiếp tục khệnh khạng đỉi về phía trước.

Ăn xin vừa mới nhận lấy đồng tiền, liền cảm giác tế bào khứu giác của mình nhận phải trọng kích, phịch một tiếng ngã xuống đất, nửa ngày chưa thể tỉnh lại.

Bát Địa Thỏ hớn hở đi xa, biến mất ở góc đường.

Lúc này Vương Đường mới từ chỗ trốn đi ra.

Trước tiên từ xa nhìn thoáng qua phương hướng Bát Địa Thỏ biến mất, lại cúi đầu nhìn thoáng qua hộp quà trong tay mình...

Trong nháy mắt này, hắn thiếu chút nữa xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Giờ khắc này rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Bát Địa Thỏ là đại lãnh đạo, hắn chỉ có thể làm trợ thủ. Trên mặt giác ngộ tư tưởng này, cảnh giới của hắn cách Bát Địa Thỏ còn xa lắm.

Sau khi hít vào hai hơi thật sâu, Vương Đường bước vội về phía trước hai bước, đến trước mặt quản sự đang sững sờ kia, đặt hộp quà vào trong tay gã: "Muốn lấy được công việc, quang minh chính đại tới tìm chúng tôi, chỉ cần báo giá hợp lý, làm tốt công việc, chúng tôi sẽ giao cho lão gia nhà ngươi làm. Dựa vào tặng lễ xây dựng quan hệ, không phải là chính đạo đâu."

Quản sự: "Này này..."

Vương Đường lại bước vội vài bước về phía trước, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc vụn và đặt vào trong tay người ăn xin đã bị ngạt thở đến ngất xỉu, sau đó vội vàng nhanh chân chạy như điên một đoạn về phía trước, quẹo một cái rồi đi một con đường khác đuổi theo Bát Địa Thỏ.

"Thỏ gia!" Vương Đường lớn tiếng gọi: "Thỏ gia trùng hợp quá nhỉ, ngươi cũng đi dạo phố sao?"

Bát Địa Thỏ cười hắc hắc: "Ra đi dạo một vòng, xem có việc hiệp nghĩa nào có thể làm không. Ha ha ha, vừa rồi gặp phải một người ăn xin, trênn có vẻ nahèn auá không cá cZm ăn. hản thỏ dia dựa vào tinh thần hiệp nghĩa cho hắn một thỏi bạc."

Hắn dùng tay ước lượng, làm ra vẻ to bằng nắm tay: "Ta cho hắn một thỏi bạc lớn như vậy, ha ha ha ha, hắn thấy bạc liền vui lắm."

Vương Đường mỉm cười: "Thỏ gia thực sự là tấm gương của ta."

"Giang hồ hào hiệp, thì phải hào khí, bạc nhỏ ta cũng không xuất thủ nổi, muốn tế bần thì phải dùng bạc to." Bát Địa Thỏ cười ha ha, đưa tay vỗ vai Vương Đường: "Tiểu tử ngươi theo bản đại gia mà học, thế nào là hành tẩu giang hồ, làm đại hiệp, ha ha ha ha."

Vương Đường tự đáy lòng nói: "Ta còn có rất nhiều chỗ muốn theo ngài học."

"Đúng rồi, Tiểu Đường." Bát Địa Thỏ đột nhiên quay đầu lại: "Tửu lâu đầu tiên mà chúng ta tiếp nhận, vài ngày gần đây hình như đang bị lỗ?"

Vương Đường mỉm cười: "Đúng vậy, đã bắt đầu lỗ rồi."

Bát Địa Thỏ xấu hổ: "Vậy thì hỏng bét rồi. Lúc trước khi Thiên Tôn mệnh lệnh cho ta sang lại tửu điếm kia, đã từng cảnh cáo ta, an bài chưởng quỹ lung tung là có khả năng bị thua lỗ, cho nên ta chỉ cho điếm tiểu nhị kia vị trí phó chưởng quỹ thôi, còn tìm một tốt nghiệp sinh sơ trung ở thôn Cao Gia tới làm đại chưởng quỹ, tại sao vẫn bị thua lỗ chứ?"

Hắn gãi đầu, mặt ngẩn ra: "Tốt nghiệp sinh sơ trung lợi hại bao nhiêu, toàn là học thiên thư, học vấn mạnh hơn ta một vạn lần, ta thật không nghĩ tới hắn cũng có thể bị thua lỗ."

Vương Đường mỉm cười: "Bởi vì, những học sinh trung học như chúng tôi rất thiếu kinh nghiệm xã hội. Tại mặt này còn phải theo các lão nhân học tập nhiều hơn. Ngài xem có cần suy nghĩ lại, mời đại chưởng quỹ có phần hung ác đã đuổi đi lần trước về không?"

Bát Địa Thỏ: "Người đó xấu lắm, rất dữ với thuộc hạ."

Vương Đường tiếp tục mỉm cười: "Có một loại khả năng này không, bởi vì ông ta dữ, mới có thể khiến cho thuộc hạ ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm ngặt dựa theo quy định mà làm việc. Mà tốt nghiệp sinh sơ trung như chúng tôi, bởi vì mới vào đời, rất dễ bị bọn tiểu nhị hợp nhau lừa dối, nào là động tay chân khi mua nguyên liệu, trộm nguyên liệu trong tiệm, đủ mọi thao tác như thế, tự nhiên tửu lâu sẽ bị lỗ."

Bát Địa Thỏ vỗ trán: "Thì ra là thế."

Vương Đường: "Nói đến, chân chính có chút phiền phức, vẫn là mỏ than làm ăn chung với Tần Vương phủ."

Bát Địa Thỏ: "Ơ, mỏ than đó làm sao?" nhiều quyền nói chuyện hơn ở mỏ than. Sau khi chúng ta xác định xong cổ phần, liền phái ra công nhân xây nhà xưởng trên đất của Tần Vương phủ. Đợi nhà xưởng hoàn thành, sau khi bắt đầu hoạt động bình thường rồi, Tần Vương phủ liền cảm thấy bản thân đã có thể, luôn nghĩ cách đẩy người của chúng ta đi, nắm lấy quyền khống chế nhà xưởng."

Vừa nói ra lời này, Bát Địa Thỏ bất học vô thuật liền ngẩn ra: "Vậy thì phải làm sao?"

Vương Đường: "Ta cũng không biết nên làm thế nào?"

Hai người đang nói đến đó, sợi bông Thiên Tôn ở trước ngực Bát Địa Thỏ liền nở nụ cười: "Quặng sắt Bá Kiều, có hai mỏ, là hai nhà xưởng đang đào đúng không? Tần Vương phủ muốn quyền khống chế nhà xưởng như vậy, trước tiên cho hắn một cái là được. Rút toàn bộ nhân viên kỹ thuật, nhân viên quản lý một nhà xưởng trong đó về. Giao quyền khống chế mỏ than cho Tần Vương phủ, sau đó chúng ta chỉ việc ngồi đợi sáu thành lợi nhuận kia là được."

Bát Địa Thỏ: "Ồ, như vậy cũng được sao?"

Sợi bông Thiên Tôn cười hắc hắc: "Ta đã sớm nói qua, chế độ lạc hậu sẽ hạn chế sức sản xuất tiên tiến, vứt nhà xưởng sở hữu sức sản xuất tiên tiến của chúng ta cho Tần Vương phủ dùng thủ đoạn lạc hậu quản lý, để xem bọn họ có chơi được không. Đúng rồi, thông báo việc này cho Ngô Sân và Sử Khả Pháp, để cho hai người họ cùng nhìn xem kết quả cuối cùng của chuyện này."

Bát Địa Thỏ vẫn không hiểu lắm.

Nhưng Vương Đường đã hiểu: "Để cho Ngô Sân và Sử Khả Pháp tận mắt nhìn thấy, sự ràng buộc của chế độ lạc hậu đối với sức sản xuất tiên tiến, họ nhất định sẽ sinh ra càng nhiều suy nghĩ. Người suy nghĩ chuyện này càng nhiều, quốc gia này mới có thể càng thay đổi nhanh."

"Đúng!"

Đêm hôm đó, Vương Đường bái kiến Ngô Sân và Sử Khả Pháp, trình bày một cách tường tận việc Tần Vương phủ muốn cướp đi quyền khống chế mỏ than cho hai vị quan văn nghe.

Ngô Sân và Sử Khả Pháp sau khi nghe nói việc này cũng không có biện pháp nào.

Mặc dù họ không sợ Tần Vương phủ, nhưng cũng không thể làm gì được Tần Vương phủ. Mỏ than Bá Kiều kia lại nằm ở trong đất phong của Tần Vương phủ, nói trắng ra nó vốn là sản nghiệp thuộc về Tần Vương. Hai vị quan văn muốn cố chấp nhúng tay vào thì cũng không được. Vương phủ, quyết định thu hồi toàn bộ nhân viên một nhà xưởng trong đó, không nhúng tay vào việc quản lý và phát triển xưởng than đá nữa, chỉ làm một thuần cổ đông hưởng lợi nhuận thôi."

Ngô Sân và Sử Khả Pháp nghe vậy cũng chỉ thở dài: "Được thôi, chuyện này thực sự là làm khó Lý viên ngoại rồi. Mỏ than đó vốn là vật của Tần Vương phủ, có hai nhà xưởng, họ muốn thu hồi một cái cũng bình thường. Chúng ta cũng không có cách nào, hắn muốn thu hồi thì thu hồi đi, chỉ cần sáu thành cổ phần hắn vẫn cho theo quy định, chúng ta cũng sẽ không tranh với Tần Vương phủ."
Bình Luận (0)
Comment