Sau khi Khách Gia vi ốc đặt xuống, tường thành LEGO bên ngoài liền mất đi tác dụng.
Vi ốc tự có tường vây cao ba trượng, hiện tại tường thành LEGO cao hai trượng trở nên hoàn toàn dư thừa.
Hơn nữa lúc trước khi đặt tường thành này, ít nhiều đã đè lên đồng ruộng, thấy tháng chín đã dần đến, vụ thu sắp tới, đồng ruộng nhất định phải có sự chuẩn bị.
Lý Đạo Huyền thò tay vào trong hộp lấy bộ LEGO ra, lon PEPSI làm nhà tạm thời cho Lý Đại đương nhiên cũng có thể lấy ra một lần, hồ nước làm từ hộp 'LOCK and LOCK' cũng không vội lấy ra, để nó tiếp tục nằm trên bãi đất trống bên cạnh vi ốc, tha hồ cho các thôn dân dùng nước.
Cao Nhất Diệp và thôn trưởng bắt đầu phân phối nhà ở cho mọi người.
Hiện tại trong thôn có hơn 150 nhân khẩu, theo gia đình tới phân, tổ tôn ba đời trên tính toán thực tế chỉ có hơn 40 gia đình. Nhưng thiên tôn nhân từ, cho phép "một đôi phu thê" được tính thành một nhà.
Nói cách khác, ông bà có thể tính một nhà, phân cho một gian. Cha mẹ tính một nhà, phân một gian. Nếu đứa trẻ chưa trưởng thành thì cùng cha mẹ tính một nhà, nếu như trưởng thành rồi, dù chưa thành hôn cũng có thể được phân một gian.
Cứ như vậy, 150 nhân khẩu này, tổng cộng dùng đến 64 gian nhà, vẫn còn dư rất nhiều nhà trống.
Cao Nhất Diệp coi như thánh nữ có địa vị tôn quý nhất, được phân một gian ở tầng cao nhất, sâu nhất của vi ốc, để cho nàng khi đứng ở trên sân thượng thì có thể thuận lợi ngẩng đầu nói chuyện với thiên tôn. Toà nhà này tên là vọng lâu, cao ta tầng, có thể bao quát toàn bộ vi ốc, phong cách kiến trúc có hơi giống thành lâu bên trên tường thành.
Sau khi hoàn thành phân phối, các thôn dân bắt đầu chuyển đồ, đưa tất cả đồ đạc trong nhà cũ của họ đến nhà mới, vị trí cửa sổ thì tạm thời dùng một tấm mành che lên.
Khắp cả thôn đều chìm trong bầu không khí hân hoan, khí thế ngất trời.
Tam Thập Nhị đã trở về! Hắn dẫn theo một tiên sinh dạy học, Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu và một đám thanh niên, còn có hai thợ điêu khắc, đương nhiên, còn có Bạch Thủy Vương Nhị phụ trách hộ tống họ trở về, đoàn người cảnh tượng vội vã, đi tới bên ngoài thôn Cao Gia.
Trong lòng Vương tiên sinh đang có khổ khó nói!
Sau khi hắn nhận bạc của Tam Thập Nhị, còn tưởng rằng mình đã phát tài rồi, nào nghĩ đến vừa mới ra khỏi thành không xa, thấy Tam Thập Nhị quẹo vào một rừng cây, một đám hán tử hung hãn từ bên trong đi ra nghênh đón.
Người dẫn đầu không phải là đại phản tặc Bạch Thủy Vương Nhị đang bị quan phủ dán hình truy nã hay sao?
Vương tiên sinh sợ quá thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác, thì ra ta bị gạt rơi vào ổ tặc rồi?
Hắn sợ run lên, lại không dám nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn đi theo, ngay cả ý nghĩ chạy trốn cũng không dám có.
Trong lòng chỉ không ngừng tính toán, đám phản tặc này lừa gạt ta gia nhập với họ là vì cái gì? Chẳng lẽ, muốn đưa ta vào sơn trại làm quân sư? Trí Đa Tinh Ngô Dụng?
Một thân thanh bạch của ta đâu có muốn lên núi làm cướp, kết quả cuối cùng của Ngô Dụng là rất bi thảm.
Trước tiên lá mặt lá trái với các ngươi, bắt được cơ hội, ta liền trốn về thành.
Suốt đường đi trong đầu hắn luôn nghĩ mấy thứ viển vông này, cũng không biết đã đi bao lâu, từ sáng sớm đi tới buổi trưa, vừa nóng vừa mệt, cảm giác có vẻ không gắng gượng được nữa rồi, đột nhiên nghe được Tam Thập Nhị nói: "Chúng ta đến rồi, ơ? hình như thôn lại có thay đổi."
Bạch Thủy Vương Nhị cũng ngây cả người: "Ờ, thôn Cao Gia các ngươi thật đúng là mỗi lần tới là mỗi khác, lần đầu tiên tới chưa có tường thành, lần thứ hai tới lại có một bức tường thành cao hai trượng, lần thứ ba tới, không ngờ lại có một gia bảo cao lớn rồi."
Tam Thập Nhị không cần dùng đầu cũng có thể đoán được, lại là thiên tôn thi pháp rồi, việc này thì không cần nói tỉ mỉ với Vương Nhị, chỉ cười ôm quyền nói với hắn: "Vương hảo hán, đến đây rồi, không nhọc ngươi phải đưa tiễn nữa."
Vương Nhị cũng ôm quyền: "Vậy ta cũng đi về núi."
Tam Thập Nhị lấy ra một túi muối từ trong túi: "Vương hảo hán, lần trước ta cho ngươi bạc, ngươi không chịu nhận, lần này cho ngươi chút muối đi, ngươi trốn ở trong núi, tiền bạc vô dụng với ngươi, nhưng muối thì lại [không thể thiếu]."
Vương Nhị cũng không khỏi liếm môi, xác thực đúng như Tam Thập Nhị nói, tặc quân thật sự đang thiếu muối, lần trước họ cướp quan lương, về mặt lương thực thì có thể duy trì một thời gian, nhưng muối lại là một chuyện rất phiền phức.
Không ăn muối thời gian dài, người sẽ chịu không nổi.
Dưới loại tình huống này thì không thể làm bộ khách khí được nữa rồi, Vương Nhị liền đưa tay nhận lấy muối, ôm quyền nói: "Ta lại thiếu nợ thôn Cao Gia các ngươi một nhân tình, nói chung, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, có chỗ nào dùng tới Vương Nhị ta, phái người tới núi gọi một tiếng là được."
Đôi bên từ biệt ở đây, Vương Nhị dẫn thủ hạ quay về trong núi, biến mất không thấy nữa.
Hắn vừa đi, những người khác còn chưa nói gì, Vương tiên sinh đã cả người mềm oặt, như một bộ xương bị tháo khớp ngã ra đất.
Tam Thập Nhị quay đầu, lấy làm lạ: "Vương tiên sinh, ngươi làm gì đấy?"
Vương tiên sinh uể oải như chó chết: "Tại hạ còn tưởng rằng Tam sư gia gạt ta vào núi làm cướp chứ, mãi đến khi thấy Vương Nhị đi rồi, mới biết cũng không phải như vậy, thở dài một hơi, hai chân ta làm thế nào cũng không nhấc lên được nữa rồi."
Mọi người nghe vậy thoáng sửng sốt, lập tức cười ra tiếng.
"Vương tiên sinh, xem ngươi kìa nghĩ gì vậy." Tam Thập Nhị nâng hắn dậy: "Chúng ta đều là lương dân thanh bạch, sao lại đi làm chuyện vào rừng làm giặc đó được, đi thôi, phía trước chính là thôn Cao Gia rồi, đến thôn rồi, ngươi sẽ biết nơi này tốt thế nào, thật có thể xưng là thế ngoại đào nguyên."
Đoàn người rất nhanh đi tới bên ngoài thôn Cao Gia.
Tiến vào phạm vi tầm nhìn, Lý Đạo Huyền đã có thể thấy được họ, người tí hon nhà mình rời khỏi hai ngày, mình quả thật rất lo lắng, nhi hành thiên lý "mẫu" đam ưu a, nên muốn nhìn thêm vài lần.
Y liếc mắt liền thấy một nam tử mặc đạo bào xanh đang đi theo sau lưng Tam Thập Nhị, liền biết khẳng định đó là tiên sinh dạy học tới rồi, nhìn càng thêm vui vẻ.
Cao Sơ Ngũ là người đầu tiên nhao nhao lên, hắn chỉ tay vào một gian nhà tranh trên sường núi và nói: "Ôi chao, đó không phải nhà của ta sao? Sao lại chạy lên sườn núi rồi?"
Hắn bước vội bước vàng chạy tới nhà mình, vừa mới tới cửa đã thấy cửa nhà đó mở ra, cha mẹ của Cao Sơ Ngũ là một đôi phu thê trung niên đang khiêng cái giường gỗ trong nhà dè dặt đi tới.
Ba người đối mặt nhau ở cửa.
Cao Sơ Ngũ vội la lên: "Cha, mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? sao nhà của chúng ta lại chạy tới trên núi rồi?"
Cha của Cao Sơ Ngũ cười nói: "Thiên tôn phát cho tất cả người trong thôn chúng ta một căn nhà mới, con xem, nó ở trong đại gia bảo ở bên kia, ta và mẹ con đang dọn đồ đạc qua đó đây... Tiểu tử về đúng lúc lắm, mau thay cho mẹ, hai chúng ta tới dọn cái giường này."
Cao Sơ Ngũ vội vàng thay vào vị trí của mẹ, hai cha con khiêng cái giường nhanh chóng chạy đi.
Vừa chạy cha Cao Sơ Ngũ còn vừa cười nói: "Con cũng có nhà của mình rồi, thiên tôn nói, chỉ cần thôn dân đã trưởng thành, mặc kệ đã cưới vợ hay chưa, đều có thể được phân một gian nhà, thôn trưởng đã phân nhà của con ngay bên cạnh nhà của cha mẹ, hắc hắc hắc, lát nữa con cũng dọn giường của mình về nhà đi."
Cao Sơ Ngũ cười ngây ngô: "Ồ? Con cũng có nhà của mình sao? Vậy chẳng phải con có thể cưới vợ rồi?"
Cha hắn cười ha ha: "Ngốc như con, ai mà thèm gả?"
Cao Sơ Ngũ: "Mặc dù con ngốc, nhưng con có sức khoẻ mà, con giúp thiên tôn làm rất nhiều việc nặng, được ban thưởng rất nhiều, con sẽ có tiền cưới vợ thôi."
"Thưởng của ngươi tới rồi kìa!"
Cao Nhất Diệp từ đằng xa đã lớn tiếng nói: "Sơ Ngũ ca, thiên tôn nói ngươi hộ tống Tam sư gia đi đi về về có công, thưởng cho ngươi đường trắng 5 cân, bột mì 50 cân, thịt heo 10 cân, hi..."
Tiếng hi cuối cùng là bởi vì thiên tôn nói, mấy thứ này cho hắn cưới vợ, Cao Nhất Diệp nói đến đây đã không nhịn được cười, câu cuối cùng lại bị cắt đứt trong tiếng cười.
Cao Sơ Ngũ: "Ơ? ơ ơ ơ? Nhiều vậy sao? Oa! Mẹ, giúp con thu xếp một cô vợ đi thôi, cầm những phần thưởng này mà đi làm sính lễ."