Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 65 - Chương 65: Đại Ca Thiên Vị Thôn Cao Gia

Chương 65: Đại ca thiên vị thôn Cao Gia Chương 65: Đại ca thiên vị thôn Cao Gia

Hơn mười thanh niên hộ tống Tam Thập Nhị, mỗi người đều được ban thưởng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giúp người nhà mình dọn nhà.

Hai thợ điêu khắc cũng vội vàng chạy về nhà, vợ con của họ cũng đang dọn nhà, hai thợ điêu khắc vội vàng đi tới nhận lấy việc nặng, mặt tươi cười nói: "Chúng ta đã nộp bạc tượng ban 30 năm rồi, sau này không phải đến xưởng của quan phủ để thay ca nữa."

Vợ con hai người đều vui mừng, nhưng lập tức lại tỏ ra lo lắng: "Con của chúng ta, tương lai cũng là luân ban tượng, một khi chúng trưởng thành, cũng phải đi thay ca."

Hai thợ điêu khắc cười nói: "Việc này có gì đâu? Chỉ cần chúng ta giúp thiên tôn làm thêm mấy pho tượng, bạc tượng ban của con trai, cháu, chắt, chuẩn bị hết cho chúng nó là được."

Thế là thê tử của hai người cũng giãn mặt ra nở nụ cười, trước đây tương lai mù mịt, cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng hiện tại lại cảm thấy tương lai tốt đẹp vô hạn.

Tam Thập Nhị thì cùng Vương tiên sinh thong thả đi vào Khách Gia vi ốc mới tinh, nền đất kiên cố, tường thành nặng nề, vách ngăn giữa nhà với nhà không ngờ là kim loại, bên ngoài thoa một lớp sơn dày, gõ vào nghe coong coong, khiến cho Vương tiên sinh mới tới nhìn mà vẻ mặt ngỡ ngàng.

Một thôn trang ở nơi hoang vắng, ngay cả cái tên mình cũng chưa nghe nói qua, lại có thực lực xây dựng lên một gia bảo đáng sợ như vậy.

"Tiên sinh dạy học ở đây, không cần lo lắng đến cường đạo." Tam Thập Nhị dương dương đắc ý nói: "Trước đó không lâu, tặc tù Vô Thượng Minh Vương suất lĩnh hơn một nghìn phản tặc tới công, cũng bị thôn Cao Gia ta đánh tan. Mà một nhóm phản tặc khác là Vương Nhị, có quan hệ gì với chúng ta, ngươi cũng thấy rồi đấy, đi tới thôn Cao Gia, liền có thể [gối cao không lo]."

Vương tiên sinh nghe vậy bán tín bán nghi, nhưng thấy gia bảo này lợi hại như vậy, hắn cũng không khỏi tin vài phần.

Lúc này đã là buổi trưa, rất nhiều thôn dân bắt đầu nấu cơm rồi, mùi cơm, mùi bột mì, thậm chí còn có mùi của thịt khô, thịt gà, các loại hương vị tràn ngập vi ốc...

Vương tiên sinh cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù hắn là một người đọc sách, cũng rất nghèo, còn chưa cưới được vợ, đã rất lâu rồi chưa ăn một bữa ngon, ngửi được mùi thịt gà, mùi thịt heo, cũng không khỏi cảm thấy thòm thèm.

Hắn nhịn không được mở miệng hỏi: "Mặc dù Tam sư gia cho tại hạ rất nhiều ngân lượng, nhưng thôn này không có chợ, tại hạ phải đi đâu để mua đồ ăn?"

Tam Thập Nhị cười to: "Tiên sinh là người thiên tôn muốn mời tới, tự nhiên có thiên tôn phụ trách việc cơm nước cho tiên sinh rồi."

Vương tiên sinh không hiểu gì: "Thiên tôn? Là ai?"

Tam Thập Nhị cũng không giải thích, chỉ vào Cao Nhất Diệp vẫn luôn duy trì vẻ đoan trang từ xa: "Thánh nữ đại nhân, ta dẫn tiên sinh đi gặp thánh nữ, tất cả nhu yếu phẩm cần cho sinh hoạt lập tức sẽ được an bài."

Vương tiên sinh đành phải kiên trì đi tới trước mặt Cao Nhất Diệp.

Chưa đợi hắn lên tiếng, Cao Nhất Diệp liền mỉm cười nói: "Thiên tôn đã biết tiên sinh đến rồi, mời đi theo ta."

Vương tiên sinh không hiểu ra sao, liền đi theo phía sau Cao Nhất Diệp.

Cao Nhất Diệp đưa hắn tới một cái giếng trời, nơi này có một dãy các khu nhà nối liền thành hình tròn, vây quanh một khu đất trống, nàng chỉ một gian nhà trong đó: "Tiên sinh có thể ở tạm nhà tại đây, giếng trời trước nhà này dùng để đặt bàn, cung cấp cho tiên sinh dạy mọi người đọc sách biết chữ."

"Về phần chi phí hằng ngày của tiên sinh thì hoàn toàn không phải lo lắng, ngài vào trong nhà sẽ biết."

Vương tiên sinh hiếu kỳ đi vào nhà mình, tập trung nhìn vào mới thấy, gạo mì dầu muối thịt khô chất đống gần nửa gian nhà, cho dù hắn ăn thả cửa, chỉ sợ cũng phải ăn đến ít nhất nửa năm mới hết.

"Cái này... cho ta hết sao?" Vương tiên sinh đã bắt đầu nói lắp rồi.

"Đúng vậy! Thiên tôn nói, nếu tiên sinh an tâm dạy học ở đây, sau này không thể thiếu chỗ tốt của tiên sinh."

Cùng lúc đó, trong núi hơn mười dặm.

Vương Nhị dẫn theo một nhóm bộ hạ trung thành nhất trở về sơn trại.

Nói là sơn trại, thật ra chỉ là một sơn động rất lớn, trong động cũng không vật dụng gì, chỉ có mấy chiếc xe vận lương nằm đổ ngả đổ nghiêng, phía trên còn phủ cỏ khô.

Mấy trăm tặc quân hắn mang đi tạo phản ở tạm trong sơn động đơn sơ này.

Trạng thái tinh thần của các tặc quân cũng không phải rất tốt, dù sao hoàn cảnh sinh hoạt hiện tại không thể nói là tốt được, nhân loại sống trong hoàn cảnh như vậy một thời gian dài, tinh thần rất dễ xảy ra vấn đề.

Vương Nhị lấy ra túi muối Tam Thập Nhị cho hắn, giơ cao lên và lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, xem ta cầm về thứ tốt gì đây này, ha ha, một túi muối."

Mọi người mừng rỡ!

Nhị đương gia Trịnh Ngạn Phu và tam đương gia Chủng Quang Đạo cùng nhau bu tới, vẻ mặt rất phấn khởi: "Có muối rồi à?"

Vương Nhị cười to: "Tam sư gia của thôn Cao Gia đưa cho ta, túi muối lớn thế này đủ cho chúng ta ăn một thời gian rồi."

"Lại là thôn Cao Gia cho." Trong nhóm tặc quân cách đó không xa có người nhỏ giọng nói.

"Thôn Cao Gia giàu thật đấy."

"Chậc, trước đây cho chúng ta bột mì, lần này lại cho muối, xem ra trong thôn tích trữ cũng không ít."

"Trong thôn khẳng định còn nhiều thứ tốt hơn."

Phương hướng nghị luận đã có vẻ không đúng.

Vương Nhị nhíu mày thật sâu, chợt quay đầu lại trừng mắt với mấy người đó, mấy người đó cảm giác được lão đại không vui vội vàng co đầu lại, sợ hãi chui vào sâu trong sơn động.

Lúc này Vương Nhị mới thôi, đoạn bảo lão nhị lão tam phụ trách chia muối, bản thân hắn thì đi tới một bên để quần áo vậy nằm xuống.

Trịnh Ngạn Phu nhìn Vương Nhị thật sâu, thấy hắn giống như đang ngủ mới kéo Chủng Quang Đạo đi qua một bên, thấp giọng nói: "Lão tam, ngươi có phát hiện không, đại ca cũng quá thiên vị thôn Cao Gia đi."

Chủng Quang Đạo nhún vai: "Thôn Cao Gia có ân đối với thôn Vương Gia, trước một đêm chúng ta khởi sự, thôn Cao Gia còn tặng thôn Vương Gia hơn mười thùng bột mì đấy, lấy tính tình của đại ca, đương nhiên sẽ phải thiên vị thôn Cao Gia rồi."

Trịnh Ngạn Phu thấp giọng nói: "Thôn Cao Gia có lương, có muối, giàu đến chảy mỡ, nhưng bởi vì đại ca thiên vị, chúng ta không thể hạ thủ, tối hôm qua ta còn nghe các huynh đệ ra ngoài cướp đồ về nói, vốn có hơn mười con dê béo sắp được làm thịt, chỉ vì con dê béo này của thôn Cao Gia mà đại ca thả cho họ về."

Chủng Quang Đạo thấp giọng nói: "Ta cũng nghe nói việc này, nếu lúc đó giết hơn mười con dê béo đó rồi, thu hoạch sao chỉ một chút muối như thế, khẳng định sẽ kiếm được càng nhiều hơn."

Trịnh Ngạn Phu cười khà khà: "Xem ra hai chúng ta anh hùng ánh mắt giống nhau rồi, lão tam, có làm hay không?"

Chủng Quang Đạo cũng cười khà khà: "Đương nhiên làm rồi!"

Trịnh Ngạn Phu: "Vậy phải tránh đại ca ra, tránh toàn bộ người của thôn Vương Gia."

Chủng Quang Đạo: "Vài ngày nữa, chúng ta tìm cơ hội, mượn cái cớ lừa đại ca đưa người của thôn Vương Gia đi về hướng bắc, đợi đại ca đi xa rồi, chúng ta liền đến thôn Cao Gia làm một mẻ."

Trịnh Ngạn Phu: "Ta nghe nói thôn Cao Gia kia có tường thành cao to, không lâu trước đó Vô Thượng Minh Vương đã thua bởi tường thành của thôn Cao Gia, bộ hạ của hắn có mấy chục người bỏ chạy gia nhập vào chúng ta rồi, lão tam ngươi có cao chiêu gì không?"

Chủng Quang Đạo: "Vô Thượng Minh Vương là một kẻ ngu, chỉ biết là ngạnh công, đương nhiên không được rồi, chúng ta cũng không thể ngu như vậy, ngươi giúp ta chuẩn bị một sợi dây thừng dài, đến tối một mình ta sẽ lén bò lên tường thành, giết chết lính gác, lại từ bên trong mở cửa thành ra, người của chúng ta liền xông vào trong, đánh thôn Cao Gia trở tay không kịp, đến lúc đó tất cả những gì trong thôn sẽ thuộc về chúng ta rồi."

Trịnh Ngạn Phu mừng rỡ: "Kế này của lão tam hay thật, vậy chúng ta cứ làm như thế. Sau khi chuyện thành, đại ca cũng không thể nói gì nữa, giống như chúng ta đem phu nhân và nha hoàn của mấy nhà phú hộ trong huyện Trừng Thành chơi mười tám tư thế, sự việc đã xong rồi, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thôi, hì hì."

Chủng Quang Đạo gật đầu: "Điều đó đương nhiên rồi."

Hai người thương lượng xong, trong lòng đã có kế sách, liền cười khà khà hai tiếng, nhưng chợt quay đầu lại, phát hiện Vương Nhị đang đứng ở phía sau, vẻ mặt giận dử: "Lão nhị, lão tam, hai các ngươi sao lại làm vậy..."

Hắn đang tức giận chuẩn bị mắng hai người một trận, nhưng không ngờ Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu hầu như đồng thời lấy ra đoản đao, đâm vào hắn.

Bình Luận (0)
Comment