Mới sáng sớm, Vương tiên sinh đã thức dậy.
Tối hôm qua ăn rất no, thậm chí còn được thưởng thức thịt và đường đã lâu rồi chưa thấy, khiến hắn ngày hôm nay rất có tinh thần, quay đầu lại nhìn thoáng qua nửa gian nhà đủ loại đồ ăn, lại sờ vào hai cục bạc to bằng nắm tay giấu ở dưới đầu gối của mình.
Muốn đồ ăn có đồ ăn, muốn tiền có tiền!
Trong nháy mắt, Vương tiên sinh có một loại cảm giác "nhân sinh đã đến đỉnh phong".
Cầm tiền của người, tiêu tai cho người, Tam sư gia đối với ta không tệ, vậy ta phải dạy nữ nhi của hắn cho tốt. Hắn liền mở ra cái bao đem tới từ trong thành, bên trong đủ loại tài liệu giảng dạy Tứ Thư, Ngũ Kinh, Bách Gia Tính đều có.
Vương tiên sinh xác nhận đã đầy đủ tài liệu rồi, mới vỗ vỗ mặt, xốc lại tinh thần, đi ra khỏi căn nhà của mình.
Bên ngoài là một cái giếng trời lớn, một trong 9 sảnh 18 giếng của Khách Gia vi ốc, Vương tiên sinh vừa mới vừa đi vào giếng trời, liền thấy Tam Thập Nhị và Cao Nhất Diệp dẫn theo chín đứa trẻ đang đứng ở trước mặt hắn, con gái của Tam sư gia hiển nhiên cũng ở trong đó, phía sau còn có vài thanh niên.
Đây là tất cả những người trong thôn muốn học tập đọc sách biết chữ.
Vương tiên sinh ngẩn người: "Ơ?"
Tam sư gia mỉm cười nói: "Vương tiên sinh vất vả một chút, dạy hết tất cả những người này một lượt luôn đi."
Vương tiên sinh lấy làm lạ, những đứa trẻ này đều là hài tử của nông dân, Tam sư gia lại có thể bỏ tiền túi giúp hài tử của người khác đọc sách biết chữ, hắn là người chí công vô tư như thế sao?
Tuy nhiên ý nghĩ của hắn thế nào cũng được, số học phí mình cầm có dạy gấm trăm lần số hài tử này cũng dư dả, Vương tiên sinh liền chắp tay cười nói: "Tại hạ tự nhiên tận lực."
"Vậy dạy..."
Vương tiên sinh vừa mới nói xong, Cao Nhất Diệp đột nhiên lên tiếng: "A, xin lỗi, xin Vương tiên sinh chờ một chút, thiên tôn lên tiếng rồi, lão nhân gia hắn nói, trước khi bọn nhỏ đọc sách, phải tập thể dục buổi sáng trước, hoạt động thân thể một chút, như vậy mới khoa học."
Trên đỉnh đầu Vương tiên sinh từ từ nhảy lên một dấu chấm hỏi thật lớn,"khoa học" là cái gì?
Cao Nhất Diệp quay sang nói với bọn trẻ: "Mọi người quay lại, nhìn vào 'vọng lâu'."
Vọng lâu chính là kiến trúc ba tầng cao nhất trong Khách Gia vi ốc, cũng là nơi ở của Cao Nhất Diệp, nàng ở tầng ba của vọng lâu, nơi đó là "nơi gần thiên tôn nhất", đứng ở trên sân thượng là có thể nhìn toàn bộ vi ốc.
Tất cả bọn trẻ đều ngoan ngoãn nghe lời xoay người lại, ngay cả mấy thanh niên cũng cùng quay lại, vẻ mặt trang nghiêm nhìn vọng lâu.
Sau đó, chúng liền thấy một vật thể kim loại kỳ lạ hình chữ nhật, từ trong tầng mây từ từ hạ xuống, trôi nổi ở phía trên vọng lâu. Vật thể hình chữ nhật này rộng mười trượng, cao hơn bốn trượng, trông rất dọa người.
Vương tiên sinh giật mình: "Đây là vật gì?"
Thứ này thật ra là điện thoại di động của Lý Đạo Huyền, y đem điện thoại của mình đặt nằm ngang và luồn vào trong hộp, nó trôi nổi ở trên bầu trời vọng lâu, sau đó, ngón tay nhấn một cái trên màn hình, mở khoá vân tay, màn hình điện thoại liền sáng lên.
Vương tiên sinh giật mình thảng thốt: "A? Thứ này phát sáng rồi."
Cao Nhất Diệp nói: "Đó là thần kính của thiên tôn, dùng để dạy bọn trẻ thuật cường thân kiện thể, mọi người xem cho nghiêm túc."
Xuất hiện trên màn hình điện thoại là một đám trẻ con, mặc y phục kỳ quái, xếp phương trận, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiếp theo âm nhạc vang lên: "Cô dạy em, bài thể dục buổi sáng, 1,2, 3,4 hít thở hít thở thít thở..."
Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Thiên tôn có lệnh, toàn bộ học sinh, làm theo."
Bọn trẻ bắt đầu làm theo sát hình ảnh, tuy nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên chúng học thứ này, động tác không được đúng chuẩn, liền ngã xiên ngã xẹo, xoay loạn cào cào, còn có người trái phải cũng sai hướng, một động tác làm ngã đổ người bên cạnh ra đất.
Tràng diện trở nên hỗn loạn.
Thật ra không riêng gì bọn trẻ bị loạn, toàn bộ Khách Gia vi ốc, khắp nơi đều có người làm theo, cho nên khắp nơi đều rối loạn.
Một lúc lâu video phát xong,"thần kính của Thiên tôn" bắt đầu bay lên, bay vào tầng mây và biến mất không thấy.
Mọi người ngừng động tác lại.
Cao Nhất Diệp cất cao giọng nói: "Ngày hôm nay là lần đầu tiên, làm không đúng không sao, thiên tôn cũng không trách tội mọi người, sau này mỗi ngày trước khi lên lớp, tất cả mọi người phải tập bài thể dục này."
Mọi người đồng thanh nói: "Cẩn tuân chỉ lệnh của thiên tôn."
Vương tiên sinh: "Ơ? Đã xảy ra cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
Tam Thập Nhị vỗ vào vai Vương tiên sinh, cười nói: "Thôn Cao Gia chúng ta, vẫn luôn được một vị thần tiên là Đạo Huyền Thiên Tôn chiếu cố, bất cứ khi nào bất cứ lúc nào có thể thấy được thiên tôn hiển thánh, vừa rồi ngươi thấy rồi đó, sau này còn có thể thấy thường xuyên hơn."
Vương tiên sinh: "Tử bất ngữ quái lực loạn thần!"
Tam Thập Nhị: "Đồ ăn, ngân lượng ngươi có được, thật ra cũng không phải của ta, mà là thiên tôn thưởng cho ngươi."
Vương tiên sinh: "A, thiên tôn thực sự là vị thần tiên tốt bụng."
Tam Thập Nhị câm nín.
Hình ảnh rơi vào đứng im.
Hồi lâu sau Tam Thập Nhị mới khôi phục khỏi trạng thái đứng im: "Được rồi, kế tiếp liền giao cho Vương tiên sinh, ta còn rất nhiều việc phải làm đây, đi huyện thành hai ngày, trong thôn tồn đọng không ít việc rắc rối, khắp nơi tắm lung tung, còn có không ít người lười biếng không làm việc, ăn trộm bông, ta phải đi mắng những kẻ không chịu làm việc này một trận mới được."
Khi hắn nói đến ba chữ "ăn trộm bông", Cao Nhất Diệp bên cạnh liền đỏ lựng mặt, chột dạ lui về phía sau hai bước, trong lòng thầm nghĩ: không xong rồi, sắp bị la. Hai ngày này rõ ràng Tam sư gia không ở thôn, sao hắn biết được ta trộm bông?
Lại nghe Tam Thập Nhị nói: "Nhất Diệp cô nương, trước đây bông cất ở trong một gian nhà nhỏ, thường hay có người đến trộm, ta muốn chuyển bông đến vọng lâu, bỏ ở trong lầu hai, lầu ba phía trên là chỗ ở của cô, lầu một phía dưới là từ đường, chúng ta cung phụng tượng thánh thiên tôn ở lầu một. Như vậy, tuyệt đối sẽ không có ai dám đến trộm nữa, ta không tin có người dám đi qua tượng thánh thiên tôn trộm đồ, không biết ý của cô thế nào?"
Cao Nhất Diệp thầm cảm thấy xấu hổ quá: Không xong rồi, ngươi lại đi hỏi ta? Nếu bỏ bông ở dưới lầu của ta, vậy không phải bảo ta trộm thoải mái sao? A a a!
Ngươi không phải là cố ý đấy chứ? Khẳng định là cố ý hỏi ta!
Tam Thập Nhị nào biết được nội tâm phong phú của Cao Nhất Diệp hiện tại: "Nhất Diệp cô nương? Cô làm sao thế? Cô nói đi."
Cao Nhất Diệp hạ quyết tâm, lỡ mất mặt rồi thì mất cho tới: "Được! Bỏ bông ở lầu hai đi."
Tam Thập Nhị được thánh nữ cho phép rồi, liền vung tay gọi các thôn dân tới: "Qua hết đây, dọn bông nào! Dọn hết vào tầng hai vọng lâu, sau này đồ vật thiên tôn ban thưởng cho chúng ta đều đặt hết ở tầng hai vọng lâu, lầu một đặt tượng thánh thiên tôn, lầu ba thì nơi thánh nữ ở, ta xem các ngươi ai còn dám đến lầu hai trộm bông nữa."
Các thôn dân: "Sao chúng ta dám trộm, không dám không dám."
Tam Thập Nhị cười mắng: "Còn nói không dám, ta không ở đây hai ngày, bông đã bị trộm đi một lỗ lớn, các ngươi tưởng ta bị mù hả?"
Các thôn dân: "Thật không dám! Ngẩng đầu ba thước có thần linh, sao chúng ta dám xằng bậy."
Tam Thập Nhị: "Vậy bông đi đâu rồi?"
Các thôn dân: "Chúng ta cũng không biết."
Tam Thập Nhị: "Hừ! Kẻ nào trộm bông, thiên tôn sẽ thu thập hắn."
Cao Nhất Diệp nghe họ đối thoại mà đầu đầy mồ hôi.
Đang ồn ào thì thôn dân canh gác trên tường vi ốc đột nhiên hô vang: "Ô kìa, trên núi có người đang chạy tới, trông bộ dạng chân nam đá chân chiêu, chắc đang bị thương."