Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 67 - Chương 67: Đến Đêm Họ Sẽ Tập Kích

Chương 67: Đến đêm họ sẽ tập kích Chương 67: Đến đêm họ sẽ tập kích

Lúc này vẫn đang sáng sớm, Lý Đạo Huyền vừa mới lấy điện thoại từ trong hộp ra, sau đó cầm lấy bánh quẩy và sữa đậu nành mới được giao tới bắt đầu ăn.

Nhìn các người tí hon tập thể dục trông rất buồn cười, sau này dứt khoát hạ lệnh cho người cả thôn làm luôn, không được, người lớn tuổi sợ là không làm được, hay là làm cho họ một quảng trường để nhảy?

Bỏ đi, quảng trường vũ làm phiền dân chúng quá, để lại nhiều vấn đề tiêu cực, tốt nhất không nên dạy hư các dì các thím cổ đại.

- Giải thích, Quảng trường vũ hay điệu nhảy quảng trường là một nếp sinh hoạt văn hóa quen thuộc của những cụ ông, cụ bà Trung Quốc. Hết giải thích.

Y đang nghĩ ngợi tìm trò chơi mới, đột nhiên nghe được lính gác trong thôn lớn tiếng la lên, tiếp theo không ít người chạy lên tường thành phía bắc, Tam Thập Nhị cũng chạy lên tường thành, đưa mắt nhìn quanh ra phía ngoài.

Lý Đạo Huyền lập tức đưa tay đến một hàng nút bên ngoài vỏ hộp, ấn tay vào nút "Bắc".

Rất nhanh, tầm nhìn liền chuyển sang sường núi phía bắc.

Một nam tử trẻ tuổi mặc y phục rách nát, làn da ngăm đen vì phơi nắng, đang lảo đảo chạy từ trên sườn núi xuống, trên người còn có vết máu. Hắn chạy được vài bước liền ngã chúi dụi, đứng lên lại tiếp tục loạng choạng chạy...

Lý Đạo Huyền thầm nghĩ ngon lành, tầm nhìn mở rộng thoải mái thật!

Y tiếp tục ấn nút, để cho tầm nhìn tập trung vào nam tử kia, chạy theo hắn.

Hồi lâu sau, cuối cùng nam tử đó chạy tới phía dưới tường bảo cao ba trượng của Cao gia vi ốc, liền ngã lăn ra đất, nằm xuống mặt ngửa lên trời, la lên với người phía trên tường bảo: "Ta là... Vương... Vương Nhị... đại ca... thủ hạ".

Có lẽ chạy quá mệt mỏi, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, cả một câu hắn cũng không nói trôi chảy, nói một chữ phải thở một hơi.

Tam Thập Nhị nghe được mấy chữ "Vương Nhị","thủ hạ", tập trung nhìn vào mới nhận ra người tới là ai, chính là tiểu đầu mục đã chặn đường muốn cướp ở trên đường lúc hắn đi huyện thành, hình như gọi là "Bạch Miêu".

Hắn nhíu mày thật sâu, nói với Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu bên cạnh: "Nhanh đưa Bạch Miêu kia vào."

Hai người Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu liền xuống tường bảo, đi vòng tới cửa.

Cửa bảo là Thái Tâm Tử dùng hai tấm sắt mỏng 1 mi-li-mét làm thành, nhưng bỏ vào Minh Mạt lại là hai tấm thép lớn dày 20 xăng-ti-mét, các người tí hon vốn không di chuyển được, phải tháo bàn kéo trên cửa thành cũ đem qua, mượn lực của bàn kéo mới di chuyển được cánh cửa.

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu chui ra, vác nam nhân kia vào vi ốc và đi đến trước mặt của Tam Thập Nhị và Cao Nhất Diệp.

Tam Thập Nhị vội hỏi: "Bạch Miêu hảo hán, đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Miêu thở hổn hển mà nói: "Chủng... Quang Đạo... Trịnh Ngạn Phu... muốn... đánh thôn Cao Gia... đại ca không đồng ý... hai người liên thủ... ám toán đại ca..."

Tam Thập Nhị và Các thôn dân đều sững sờ.

Nam tử: "Đại ca bị thương... bị hai kẻ phản bội... nhốt trong sơn động... mọi người của Thôn Vương Gia bị giam giữ... chỉ có ta chạy tới... cầu thôn Cao Gia... cứu đại ca của ta..."

Sắc mặt Tam Thập Nhị thoáng chốc đen như đít nồi.

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu giận dữ: "Đáng hận."

Ngay cả hai thợ điêu khắc cũng chen ra từ trong đám người: "Ôi, Vương Nhị đại ca tốt vậy mà."

Lý Đạo Huyền nghe vậy cũng không khỏi sầm mặt lại, mẹ nó, thế đạo gì thế này, vì sao người tốt luôn bị hại?

Ài, nhân từ nương tay vốn không làm được kiêu hùng, loại hảo hán nói nghĩa khí như Vương Nhị cho dù có khiếu làm mãnh tướng, nhưng đã định trước không làm lớn được, cho dù không phải gặp chuyện không may ở chỗ này, sớm muộn cũng có một ngày... bỏ đi, thôi đừng trù ẻo hắn.

Các thôn dân bắt đầu nghị luận.

Tam Thập Nhị lớn tiếng nói: "Im lặng hết nào! Hiện tại không chỉ thảo luận vấn đề có cứu Vương Nhị hay không, mà là trước khi cứu Vương Nhị, chúng ta phải tự bảo vệ mình trước đã."

Tam Thập Nhị: "Sao các ngươi ngốc quá vậy? Không nghe Bạch Miêu hảo hán nói à, Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo dự định đánh thôn Cao Gia, cho nên họ mới ám toán Vương hảo hán."

Mọi người thất kinh.

Tam Thập Nhị gân cổ hét lên: "Không bao lâu nữa, Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo sẽ đánh tới đây, con mẹ nó, các ngươi còn đứng đực ra đó? Chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị chiến tranh, mọi người lập tức chuẩn bị chiến tranh, nhanh [lệ qua mạt mã]."

Bạch Miêu hổn hển nói: "Không... nhanh vậy đâu... họ biết thôn Cao Gia... có tường thành cao to... họ... sẽ đến đêm... tập kích."

Lời này đã làm cho Tam Thập Nhị bừng tỉnh lại, đúng rồi, hiện tại chúng ta có tường thành cao ba trượng, bọn Trịnh Ngạn Phu chỉ cần không phải kẻ lỗ mãng, sẽ không ngay thanh thiên bạch nhật ngốc nghếch chạy tới cường công thôn Cao Gia, bằng không, Vô Thượng Minh Vương chính là kết quả của chúng.

Đêm tập kích sao?

Tam Thập Nhị hơi hoảng.

Cao Sơ Ngũ ở bên cạnh hét lên: "Tam sư gia, chiến tranh ban ngày chúng ta biết một chút, nhưng chiến tranh ban đêm phải đánh thế nào a?"

Trịnh Đại Ngưu cũng nói: "Bọn chúng sẽ tới tập kích bất cứ lúc nào, nhưng chúng ta không thể cả đêm không ngủ được, vậy phải làm sao?"

Tam Thập Nhị rống to hơn: "Ta biết cái rắm, con mẹ nó ta chỉ là sư gia, không phải quân sư."

Các thôn dân xung quanh lại bắt đầu hoảng loạn.

Lý Đạo Huyền lại cảm thấy vui vẻ, tập kích ban đêm có gì mà sợ? Ta mở chức năng "báo động" của camera giám sát là được, chỉ cần phát hiện ra có vết tích người hoạt động, lập tức sẽ vang lên âm nhạc báo động đã cài đặt sẵn, sau đó đưa một cái đèn huỳnh quang vào trong hộp, các ngươi lập tức trở thành chiến tranh ban ngày rồi.

Tuy nhiên, thủ đoạn này của y thuộc về "thiên tôn gian dối", nếu như ngay từ đầu đã gian dối vậy rồi, các người tí hon sẽ không học được gì.

Trước không vội, xem họ hành động thế nào đã.

Tam Thập Nhị do dự mãi, đột nhiên bừng tỉnh: "Đúng rồi, bây giờ vẫn là sáng sớm, cách trời tối còn lâu, nhanh, người đâu, đến Bạch gia bảo mời Bạch Diên Bạch tiên sinh qua đây, hắn là giáo viên dân đoàn, sẽ biết ứng phó thế nào."

Cao Sơ Ngũ: "Ta đi!"

"Vậy ngươi trên đường cẩn thận." Tam Thập Nhị nói: "Bên ngoài rất không yên ổn, gặp phải tặc tử, ngươi đừng cậy mạnh, cứ cắm đầu chạy cho ta, đám tặc nhân không có ngựa, không đuổi kịp ngươi đâu."

Cao Sơ Ngũ nhếch môi cười ngây ngô: "Yên tâm, gần đây ngày nào ta cũng được ăn no, có sức lực, cái bọn chân yếu tay mềm đó không đuổi kịp ta."

Hắn mang theo mấy miếng thịt khô, cầm một cái bánh bột mì, sau đó vung chân chạy ra vi ốc. Cao Nhất Diệp ở trên tường thành hô to: "Sơ Ngũ ca, mới đầu đừng chạy nhanh như vậy, cả chặng đường hai canh giờ đấy, ngươi phải tiết kiệm sức lực."

Cao Sơ Ngũ ngây thơ nói: "Ờ nhỉ, đúng rồi!"

Mọi người câm nín.

Đem chuyện quan trọng như vậy giao cho một người khờ, ổn không nhỉ?

Tam Thập Nhị chợt xoay người lại, nhìn hai thợ rèn: "Giáp đâu? Giáp của chúng ta đâu? Hiện tại có mấy bộ rồi?"

Hai thợ rèn ngoác miệng nói: "Hiện tại nhiều rồi, mấy ngày nay chúng ta có vải bông, các nữ nhân cũng cùng nhau động thủ, đã đem mảnh giáp gắn vào áo bông, làm được vài bộ miên giáp rồi đấy."

Tam Thập Nhị: "Nhanh chóng kiểm kê, phân chia giáp cho thanh niên có thể đánh được trong thôn, nhanh nhanh nhanh, còn đá tảng, dầu, chuẩn bị sẵn sàng tất cả đi, a, đúng rồi, máy ném đá của chúng ta đâu?"

Trịnh Đại Ngưu: "Lần trước đánh giặc xong, thiên tôn đã thu lại máy ném đá về trời rồi."

Tam Thập Nhị: "Chiến tranh ban đêm, hình như máy ném đá không dùng được mà nhỉ? Ôi chao! Ta cũng không rõ lắm, bỏ mấy cái này trước đi, mọi người hành động nào, nhanh nhanh nhanh, nên làm cái gì thì làm cái đó."

Các thôn dân: "Nhưng chúng ta tới cùng nên làm gì?"

Tam Thập Nhị nghẹn lời.

Khung cảnh lại đứng im.

Bình Luận (0)
Comment