Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 68 - Chương 68: Cho Mời Bạch Lão Gia

Chương 68: Cho mời Bạch lão gia Chương 68: Cho mời Bạch lão gia

Toàn bộ thôn Cao Gia lại bắt đầu hỗn loạn, các thôn dân chạy lộn xộn như con ruồi không đầu, tuy nhiên, tình huống lần này đã tốt hơn lần trước rất nhiều.

Các thôn dân chí ít biết phải chuẩn bị vật tư chiến tranh, cũng không biết đánh vào ban đêm thì dầu và đá tảng còn có tác dụng hay không, dù sao thì cứ chuẩn bị trước, hai thợ rèn thì chạy về lò rèn của mình, lấy hết ra áo giáp đã làm xong mấy ngày nay.

Mấy ngày nay phần lớn nữ nhân trong thôn đều dệt vải, mặc dù khi Tam Thập Nhị không có mặt họ thường lén lút lười biếng, nhưng bản chất cần cù của nhân dân lao động cũng không phải khoác lác, cho dù lén lút lười biếng, hiệu suất làm việc vẫn rất khả quan, trong thôn có rất nhiều vải bông, hai vị thợ rèn liền tìm vài phụ nhân khéo léo hỗ trợ, ráp mảnh sắt đã làm tốt lúc trước vào vải bông.

Miên giáp có tổng cộng tám bộ.

Thứ này đem so với những áo giáp xa hoa thì nó càng thích hợp với dân thôn Cao Gia hiện tại hơn, áo giáp quá nặng, các thôn dân chưa trải qua huấn luyện quân sự nghiêm chỉnh nếu mặc vào, sẽ bị giáp đè cho ngất xỉu không thể hoạt động được.

Nhưng miên giáp rất nhẹ, các thôn dân mặc vào còn có thể nhảy nhót được.

"Trịnh Đại Ngưu, cho ngươi một bộ! Ngươi là chủ lực."

Trịnh Đại Ngưu nhếch môi cười ra tiếng: "Để lại cho Cao Sơ Ngũ một bộ, hắn cũng là chủ lực. Còn mấy bộ, mấy hậu sinh to khoẻ nhất qua đây..."

Một nữ nhân từ bên cạnh chạy qua, lén lút đưa cho Lý Đại một cuộn vải bông dày: "Lý thợ rèn, chỗ ta còn một cuộn vải bông chưa kịp đưa cho ngươi, tặc quân còn mấy canh giờ nữa mới đến mà, ngươi xem có làm thêm một bộ giáp nữa được không."

"Cao thợ rèn, chỗ ta cũng còn nhiều vải bông."

Thời gian chưa đến nửa nén hương, hai vị thợ rèn lại nhận được mấy cuộn vải bông nữa. Hai người đang chuẩn bị đi chế giáp thêm, đột nhiên nghe được giọng một nữ tử có vẻ xấu hổ, rất êm tai: "Chỗ ta cũng có vải bông."

Mọi người nghe được giọng nói này liền đồng thời sửng sốt, quay đầu nhìn liền thấy thánh nữ đại nhân Cao Nhất Diệp đang hai tay nâng một cuộn vải bông lớn, xấu hổ nói: "Ta cũng dệt được một chút."

Mọi người: "Phù!"

Hai ngày Tam Thập Nhị không ở đây, hai ngày này thiên tôn cũng không hiển linh, kết quả trong thôn khắp nơi là yêu ma quỷ quái, ngay cả thánh nữ đại nhân cũng không làm việc đàng hoàng rồi.

Bỏ đi, hiện tại cũng không phải là lúc thổ tào thánh nữ đại nhân, hai vị thợ rèn vội vàng chạy vào lò rèn, lại gọi các thợ rèn khác trong thôn, các phụ nữ có thể may vá, còn cả thời gian một ngày mà, nói không chừng còn kịp để tạm thời tạo thêm vài bộ áo giáp để ứng phó.

Cả đám người nhanh chóng bắt tay vào việc tạo miên giáp.

Cao Sơ Ngũ vừa bước ra ngoài Cao gia vi ốc, liền sải bước về hướng Bạch gia bảo. Hắn chỉ biết phương hướng đại thể của Bạch gia bảo chứ không biết vị trí cụ thể, nhưng không sao, dẻo mồm tí là được.

Trên đường gặp người liền hỏi, còn có một lần hỏi trúng mấy tên tặc nhân, mấy tên tặc đó liền rút đao ra, còn chưa kịp chém tới thì Cao Sơ Ngũ đã nhanh chân chạy xa hơn mười thước, mấy tên tặc nhìn mà ngớ người, đang hạn hán mà, người người không có ăn, sao hắn lại có sức chạy nhanh thế nhỉ?

Đường người khác đi hai canh giờ, Cao Sơ Ngũ chỉ cần 1. 5 canh giờ.

Đã đến Bạch gia bảo.

Đập vào mắt là một mảnh khí thế ngất trời, tất cả đang trong cảnh kiến thiết. Bạch Diên mặc trường sam màu trắng, chắp hai tay sau đít, đứng thẳng tắp, giống như phiên phiên quân tử, đang giám sát gia đinh tá điền dưới tay, cùng với thôn dân phụ cận được mời tới, sửa chữa lại tường bảo lần trước bị Vô Thượng Minh Vương phá hư.

Trên mảnh đất trống bên ngoài Bạch gia bảo còn có một nhóm nam tử trẻ tuổi, đang cầm trường côn luyện tập đống tác đâm tới.

Thì ra, sau khi Bạch Diên về nhà liền tổ chức lại dân đoàn, hơn nữa lần này chi càng nhiều tiền hơn, mời chào càng nhiều người hơn, thề phải bảo vệ tốt Bạch gia bảo, không thể bị tặc nhân công phá nữa.

Thấy các thủ hạ luyện tập hăng hái như vậy, Bạch Diên cũng hào hứng, lớn tiếng nói: "Cầm cung tới."

Một tên gia đinh bên cạnh nhanh chóng đưa lên một thanh cung nhẹ. Bạch Diên kéo cung cài tên, bắn một tên vào người rơm cách đó không xa, tên trúng giữa mặt.

"Ha ha ha ha, môn Xạ trong quân tử lục nghệ này, đã về với ta rồi, ha ha ha ha, đã về rồi." Đang phấn khởi thì chợt nghe được một giọng nói thật thà từ đằng xa: "Bạch lão gia, bạch lão gia."

Bạch Diên quay đầu nhìn qua: "Ồ, đây không phải Cao... Cao Thập Ngũ của thôn Cao Gia sao? Cao Ngũ Ngũ? Cao Nhất? Cao Nhị? Cao Tam? Tới cùng là Cao gì nhỉ?"

Cao Sơ Ngũ nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn: "Cao Sơ Ngũ!"

Bạch Diên: "Đúng đúng, ta nhớ rất rõ, ngươi gọi Cao Sơ Ngũ, làm sao thế? Trông có vẻ rất vất vả."

Cao Sơ Ngũ nhanh chóng nói: "Có một tặc tử, ý định trong đêm tập kích thôn Cao Gia, Tam sư gia không biết đánh trận, muốn cầu Bạch lão gia giúp đỡ."

Sắc mặt Bạch Diên thoáng cái liền sa sầm: "Tặc chết tiệt, thôn Cao Gia có ân với ta, nếu là chuyện của thôn Cao Gia, đó chính là chuyện của Bạch Diên ta rồi, cái này gọi là có qua mà không có lại chính là phi lễ, môn Lễ này trong quân tử lục nghệ, ta luôn rất coi trọng."

"Người đâu, dắt hai con ngựa tới đây."

Lập tức có gia đinh đưa tới hai con ngựa tốt. Lần trước là Bạch Diên đưa vợ con chạy trốn cho nên dùng xe ngựa, nhưng lần này bên Bạch gia bảo không thành vấn đề, hắn không cần dẫn theo vợ con chạy trốn nên không dùng xe ngựa nữa, ngồi ngựa vẫn thoải mái hơn, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

"Cao Sơ Ngũ, ngươi biết cưỡi ngựa không?"

"Không biết!"

"Vậy ngươi ngồi lên ngựa ôm lấy cổ nó, ôm chặt lấy là được."

Cao Sơ Ngũ: "Hả?"

Bạch Diên xoay người lên ngựa, nói với bọn gia đinh bên cạnh: "Những gì ta huấn luyện cho các ngươi, dựa vào nó bảo vệ tốt Bạch gia bảo, đợi ta trở về."

Bọn gia đinh đồng thanh nói: "Tuân lệnh, lão gia."

Bạch Diên nhìn Cao Sơ Ngũ vụng về leo lên ngựa, lại ôm lấy cổ ngựa, cười ha ha một tiếng, một tay kéo dây cương của Cao Sơ Ngũ, tay kia thì kéo của mình, hai chân kẹp lấy bụng ngựa: "Đi nào."

Con ngựa kia thoắt cái chạy ra xa, ngựa của Cao Sơ Ngũ bị hắn kéo cũng chạy theo. Đợi con ngựa kia chạy tới rồi, Bạch Diên liền đem dây cương ném vào trong tay Cao Sơ Ngũ rồi không quản đến nữa, nó sẽ chạy theo ngựa của mình. Hai người hai ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy băng băng về hướng thôn Cao Gia.

Tốc độ của ngựa nhanh hơn nhiều so với chân người, Cao Sơ Ngũ tới Bạch gia bảo dùng 1. 5 canh giờ, về thôn Cao Gia chỉ tốn nửa canh giờ, khi hai người thấy được Cao gia vi ốc thì ngay cả giờ ngọ còn chưa đến.

Lúc này Lý Đạo Huyền đang chuẩn bị camera cho trận dạ chiến ban đêm, khẳng định phải xem cho đã, cho nên y bố trí thêm mấy cái camera độ phân giải cao, chức năng cảnh báo ban đêm cũng phải mở ra hết, đồ chơi này phải điều chỉnh và thao tác rất nhiều.

Lớp kính của hộp cũng phải lau cho sáng, để camera có thể quay được trận chiến này ở nhiều góc độ, mình cũng càng dễ dàng hơn trong việc chỉnh sửa và cho ra nhiều video chất lượng tốt hơn.

Lý Đạo Huyền vừa mới điều chỉnh xong hệ thống camera thì thấy hai con ngựa chỉ to như hai đốt ngón tay chạy tới bên cạnh thôn, không khỏi "ơ" một tiếng, cười nói: "Ngựa tí hon trông đáng yêu thật, thì ra là lục nghệ ca Bạch Diên tới rồi."

Bình Luận (0)
Comment