Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 645 - Chương 645: Có Lầm Hay Không

Chương 645: Có lầm hay không Chương 645: Có lầm hay khôngChương 645: Có lầm hay không

Nếu đoàn xe đi dài quá, đương nhiên bất lợi với phòng ngự.

Nhưng nếu như lập tức hoang mang gom lại, không thể nghi ngờ đang nói cho quân địch: ta đã phát hiện ra các ngươi.

Vậy quân địch lập tức sẽ lao ra, đội xe sẽ rất khó lo được cả hai đầu.

Tạo Oanh thấp giọng nói: "Nếu đối phương muốn phục kích chúng ta, khẳng định sẽ chờ chúng ta đi tới bên cạnh thôn mới có thể đột nhiên làm khó dễ, chúng ta nhất định phải dưới tình huống cách thôn một khoảng cách tương đối, trước tiên tập trung xe lại, làm thành vòng tròn."

Thiết Điểu Phi: "Hắc, chuyện này, ta có một cách."

Nói xong, hắn quay sang nói với Trịnh Đại Ngưu: "Ngươi làm bộ đói bụng, đi đến chiếc xe đầu tiên tìm kiếm đồ ăn trên xe, sau đó 'không cẩn thận' làm ngã xe."

Mặc dù Trịnh Đại Ngưu ngốc, nhưng lần này nghe cái hiểu ngay: "A, nếu như chiếc xe đầu tiên bị đổ, xe phía sau sẽ đi lên xem náo nhiệt, rồi chen chúc lại với nhau."

Tạo Oanh cười hắc hắc: "Đúng, Đại Ngưu, mau làm bộ đói bụng đi tìm đồ ăn đi."

Trịnh Đại Ngưu sờ sờ cái bụng, nhếch miệng cười: "Không cần giả bộ, ta thật sự đang đói bụng."

Rất nhanh, Trịnh Đại Ngưu đã đi về hướng chiếc xe vận hàng đầu tiên, vừa đi còn vừa vuốt bụng, bộ dạng nước bọt chảy dài, đói không chịu được phải tìm đồ ăn.

Đây thật sự không cần diễn!

Hắn ở trên xe kêu gào tìm nửa ngày, sau đó kéo một cái túi to trên xe, kéo mạnh quá, khiến hàng hóa trên xe mất đi cân đối, xe bị nghiêng thế là đổ ầm xuống.

Ngựa kéo xe cũng bị hoảng sợ hí vang lên.

Chiếc xe thứ hai đi ở phía sau lập tức tiếp cận, đầu xe đã chạm đến đít của chiếc xe đầu tiên, tiếp theo chiếc xe thứ ba, chiếc xe thứ tư...

Khoảng cách giữa xe và xe thoáng cái liền nhỏ di...

50 chiếc xe, rất nhanh đầu đuôi chạm nhau, như một con sâu lông co rúm thân thể lại.

Đám lưu khấu mai phục ở trong thôn quả nhiên không có chút động tĩnh nào. Đúng lúc này, Thiết Điểu Phi và Tạo Oanh hầu như đồng thời la lên: "Đội thủ đội vĩ, nối liền lại, cấu thành trận hình tròn."

Trịnh Đại Ngưu gầm lên một tiếng, hai tay nắm lấy chiếc xe bị ngã đổ kia và nhấc mạnh lên, đã lấy sức một mình nâng chiếc xe kia trở lại ngay ngắn.

Thần lực này khiến đám lưu khấu mai phục từ xa choáng váng.

Đồng thời trong lúc đó, chiếc xe đầu tiên và chiếc xe cuối cùng bắt đầu đi vòng tròn, đi về phía đối phương.

Trong nháy mắt, đám lưu khấu mới phát hiện mình đã bị đùa giỡn!

Đối phương đã sớm phát hiện ra mình.

Tào Tháo thoắt cái nhảy ra khỏi chỗ ẩn thân, quát lên: "Phục kích thất bại, chính diện va chạm."

Thủ hạ đắc lực của gã là Đông Sơn Hổ từ một ngôi nhà trong thôn nhảy ra, suất lĩnh một đội người xông về hướng Thiết Điểu Phi.

Một hãn tướng khác là Oanh Tháp Thiên thì từ trong rừng cây bên ngoài thôn nhảy ra, cũng suất lĩnh một đội người đánh về phía Thiết Điểu Phi.

Nhưng mà, hiện tại họ nhảy ra đã chậm.

Chiếc xe đầu tiên và chiếc xe cuối cùng của đội xe đã dùng tốc độ nhanh nhất dẫn theo đội ngũ, đầu đuôi tương liên, thoáng cái, đoàn xe liền biến thành một hình tròn thật lớn.

Ngựa kéo xe cũng được dắt vào trong giữa vòng tròn, bộ binh phụ trách đánh xe cũng cùng nhau lui vào giữa vòng tròn.

Thiết Điểu Phi và Trịnh Đại Ngưu cũng lui vào trong.

Đội xe làm thành vòng tròn đã biến thành một bức tường vây đơn giản, bảo vệ họ ở bên trong.

Mà Tạo Oanh suất lĩnh ba trăm ky binh lại không tiến vào vòng tròn, mà huýt sáo một tiếng: "Chúng ta xông lên, đừng ở chỗ này gây trở ngại bộ binh tác chiến."

"Được!"

"Chúng ta đi!"

Đội ky binh tùy tiện tìm một phương hướng rồi xông lên.

Phương hướng tìm tùy tiện này, vừa lúc quay về Oanh Tháp Thiên xông ra từ trong rừng cây.

Oanh Tháp Thiên là trợ thủ, nhị đương gia của Tào Tháo, dũng mãnh hắn mới xông lên vài bước, liền trông thấy đại đội ky binh của đối phương đã lựa chọn xông về phía mình.

Lần này, Oanh Tháp Thiên sợ đến mức cả người tê dại.

Hắn có dũng cũng là một bộ binh, đâu chọi được với ky binh?

Nếu thật sự va chạm chính diện, chiến mã kia va vào ai chịu nổi?

Oanh Tháp Thiên vội vàng rống lên: "Dừng, dừng dừng, giơ trường mâu lên."

Đội ngũ vốn đang vung đoản đao, chạy như điên về phía trước, liền lập tức dừng lại, cầm đao lui về phía sau, lại cầm trường mâu giơ về phía trước. Mấy trăm cây trường mâu giơ lên phía trước, trông giống như một con nhím.

Tạo Oanh thầm khen: tạo phản nhiều năm, lưu khấu càng lúc càng trông ra gì rồi, tốc độ bày mâu trận này so với lưu khấu mấy năm trước là căn bản không thể so sánh nổi.

Tuy nhiên...

Đây cũng chả có tác dụng chó gì.

Sau khi Lão Nam Phong giúp Tạo Oanh dẫn đội ky binh này một lần, đội ky binh này đều đã học được lộ số của khinh ky biên quân, đó chính là: "Bắn!"

Khai Nguyên cung, thủ nỗ, các ky binh căn bản không đi trùng kích mâu trận, mà quay về mâu trận bắn loạn xạ, vừa bắn ra tên, đồng thời ghìm ngựa xoay tròn, đi xung quanh đội ngũ của Oanh Tháp Thiên.

Bộ hạ của Oanh Tháp Thiên nhất thời có mấy người trúng tên, liên tục kêu thảm thiết.

Oanh Tháp Thiên: "Mẹ nó! Đông Sơn Hổ, thừa dịp lão tử hấp dẫn ky binh, con mẹ ngươi nhanh đi công đội xe của đối phương."

Một lộ hãn phỉ khác là Đông Sơn Hổ đang xông về hướng đội xe.

50 chiếc xe, mỗi chiếc xe có hai ba người áp giải, cho nên đội xe đó cũng có khoảng 100 người, thoạt nhìn sức chiến đấu yếu hơn nhiều so với 300 ky binh.

Đông Sơn Hổ căn bản không để vào mắt đám "Tấn thương" này, chỉ cần tiếp cận...

Trịnh Đại Ngưu hét lên: "Đừng để chúng tới gần."

Vừa rống lên, đồng thời Trịnh Đại Ngưu cũng vung tay lên, một quả lựu đạn ngòi nổ được ném về phía đám lưu khấu. Người giành huy chương bạc ở hạng mục ném xa tại Đại hội thể dục thể thao dân đoàn Thôn Cao Gia.

Ném lựu binh cấp nguyên lão của Thôn Cao Gia.

Cú ném này của hắn, lựu đạn bay cự ly đủ 80 mét.

Quả nhiên là bay vừa cao vừa xa.

Quả cầu sắt đen thui đã rơi xuống trong hàng ngũ tặc binh đội Đông Sơn Hổ.

"Âm!"

Một tiếng nổ vang, mấy lưu khấu xung quanh đồng thời mềm oặt ngã ra đất.

Toàn bộ tặc binh ngẩn ra: "Đồ vật quỷ gì thế?"

"Đoàng đoàng đoàng!"

Âm thanh hỏa súng vang lên, hơn một trăm "xa phu" kia không ngờ toàn là hỏa súng binh.

Hơn nữa toàn bộ sử dụng chính là súng trường Chassepot ưu tú nhất, tốc độ bắn nhanh nhất.

Thứ này một khi sử dụng, đó chính là đốt tiền.

Đạn đang thiêu đốt!

Đồng thời, tính mệnh của quân địch cũng đang thiêu đốt.

Bộ hạ của Đông Sơn Hổ trong nháy mắt ngã xuống một loạt.

Tổn thương của hỏa súng lợi hại hơn nhiều so với cung tiễn, quả nhiên là người trúng chết ngay, tạm thời còn chưa chết thì cũng bị trọng thương.

Đông Sơn Hổ thoáng cái bị đánh cho ngẩn ra, ngay cả đông nam tây bắc cũng không phân rõ.

Thất thần trong chớp mắt, một thủ hạ tâm phúc từ phía sau lao lên, đẩy Đông Sơn Hổ ngã xuống đất, rống lên: "Tam đương gia, đừng đứng ngẩn ra đó, nằm xuống, mau nằm xuống."

Lúc này Đông Sơn Hổ mới tỉnh người, nằm sấp trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, ngờ nghệch nói: "Có lầm không vậy? Hỏa lực của đối diện là Tấn thương gì chứ? Đi ra tạo phản còn không thơm hơn sao?"
Bình Luận (0)
Comment