Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 646 - Chương 646: Lại Gặp Mặt

Chương 646: Lại gặp mặt Chương 646: Lại gặp mặtChương 646: Lại gặp mặt

Âm thanh đoàng đoàng của hỏa súng vang lên liên tục.

Rõ ràng chỉ có hơn trăm hỏa súng binh, lại đánh ra hiệu quả như một nghìn hỏa súng binh vậy, hỏa lực dày đặc, không có khoảng cách rõ ràng.

Đội của Đông Sơn Hổ căn bản không có nổi dũng khí xông lên trước.

Mà bên kia, đội của Oanh Tháp Thiên bị ky binh của Tạo Oanh kiểm chế, tên như mưa không ngừng chào hỏi với họ. Dù sao thì chỉ muốn bắn tên, chứ không muốn tiến lên va chạm.

Mưa tên không dứt bắn cho đội của Oanh Tháp Thiên không dám động một chút nào, mọi người co ro lại phòng thủ, giơ thuẫn bài và nắp nồi che đậy thân thể của mình.

Đi ra cướp nhẹ cái thôi, không đáng để liều mạng mà đúng không?

Tào Tháo ở phía sau áp trận tạm thời còn chưa xông lên, thấy cảnh này cũng ngẩn ra một lúc, trái nhìn Đông Sơn Hổ, phải nhìn Oanh Tháp Thiên, liền quyết định thật nhanh, hét lên: "Phong khẩn, xả hồ!"

Đám lưu khấu vội vàng bắt đầu lui về phía sau.

Song, hỏa lực đường dài của bên địch quá mạnh, ngay cả lui lại họ cũng không thể nhanh chân bỏ chạy như bình thường. Người của Oanh Tháp Thiên vẫn duy trì trạng thái giơ thuẫn bài, từ từ lui về phía sau. Mà Đông Sơn Hổ thì thảm hại hơn, phải quỳ rạp trên mặt đất, dùng phương thức bò để chạy trốn, rất sợ đứng lên thì lưng sẽ bị ăn một viên đạn.

Hình ảnh lui lại này liền có vẻ rất buồn cười!

Cũng may người của thôn Cao Gia cũng không muốn tiếp tục đánh nữa.

Đạn mất tiền, cung tiễn cũng mất tiền, giết địch chỉ sảng khoái nhất thời.

Thương đội viễn chinh tây bắc Sơn Tây, hậu cần tiếp tế quá mức xa xôi, đạn cũng không thể lãng phí.

Thiết Điểu Phi vung tay lên: "Dừng!"

Đồng thời trong lúc đó, đội ky binh của Tạo Oanh cũng bắn hết một túi tên, cảm giác đủ rồi, cũng thu binh lui về phía sau.

Cung tiễn ngừng, hỏa súng cũng ngừng.

Người của Thôn Cao Gia về tới phía trước vòng xe, người của Đông Sơn Hổ và Oanh Tháp Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không cần sợ hãi eo eum lai nữa. rất cuâc cá thể đứng dâv nhanh chân hả chav. Ẩm một tiếng, các lưu khấu đã chạy ra vài trăm thước, dường như chạy chậm một chút sẽ bị hỏa súng bắn cho vậy.

Thiết Điểu Phi cười: "Rất tốt, giờ xem như là đánh cho chúng sợ rồi, Sau này thấy thương đội của Thiết Điểu Phi ta, có lẽ chúng không dám tới cướp nữa."

Tạo Oanh cũng cười: "Tên của ta bắn đi, lát nữa còn có thể nhặt về. Đạn của ngươi lại không nhặt về được, giấy bao đạn còn bao nhiêu?"

Thiết Điểu Phi chỉ vào chiếc xe ở giữa đội xe, cười nói: "Trên chiếc xe kia vận chuyển toàn là đạn, trận như thế này, chí ít còn có thể đánh bốn lần."

Tạo Oanh gật đầu: "Vậy thì được."

Nhóm của Tào Tháo quả nhiên không dám qua đây nữa, không mất bao lâu đã bỏ chạy rất xa. Người của Tạo Oanh đơn giản thu dọn chiến trường một chút, nhặt trở về một số tên vừa rồi họ bắn đi, bỏ lại vào túi tên.

Lúc này mọi người mới tiếp tục hướng bắc.

Đi về phía trước không xa, liền trông thấy một đội ngũ Tấn thương phơi thây bên đường, xe vận hàng cũng ngã đổ ở bên đường, hàng hóa đã không cánh mà bay.

Thiết Điểu Phi thấp giọng nói: "Nếu vừa rồi chúng ta không đánh thắng, hiện tại cũng biến thành như vậy rồi."

Tạo Oanh vẻ mặt nặng nề gật đầu: "Mặc dù trong Tấn thương cũng có mấy tên bại loại, nhưng đại đa số Tấn thương vẫn rất tốt, bọn họ đã chuyển vật tư cho biên quân mấy trăm năm, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện tại lưu khấu tây bắc Sơn Tây làm loạn như thế, Tấn thương thực lực không đủ đã không đi được Đại Đồng rồi, vật tư của biên quân Đại Đồng chỉ sợ. .."-

Biên trấn Đại Đồng, quản lý 13 Vệ sở, 823 bảo trại, 307 phong hoả đài.

Là "thần hộ mệnh" yếu hại như tim gan của Trung Nguyên Đại Minh triều.

Nhưng biên quân trú đóng tại Đại Đồng lại khổ!

Bọn họ quanh năm sống vất vả ở nơi phương bắc khổ hàn, hoàn cảnh sinh hoạt chỉ là những thổ bảo và trại hư hỏng, xung quanh là một vòng đất ruộng cẳn cỗi.

Sống rất uất ức, nhưng phải đối mặt với ky binh Mông Cổ vô cùng hung hãn.

Có lẽ ngày hôm qua còn sống rất tốt, ngày hôm nay lại đột nhiên phát bảo chó gà không tha.

Sống trong lo lắng thấp thỏm, còn bình thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Chẳng thế, lại còn sắp cạn lương thực nữa.

Trương Tông Hành nghe các bộ hạ báo cáo, sắc mặt rất khó coi.

"Tổng đốc đại nhân, lương thực còn đủ duy trì ba ngày."

Thuộc hạ có chút xấu hổ nói: "Các Tấn thương nhỏ không thể đưa lương thực qua đây, đa số đều bị lưu khấu cướp trên nửa đường, rất nhiều người không dám bắc thượng nữa."

Trương Tông Hành mặt cau có không nói lời nào.

Tôn Truyền Đình tới làm khách bên cạnh tức giận đến mức nhảy lên: "Để ta mang gia đỉnh đi tuần vài vòng, bắt được lưu khấu liền đánh chết."

Trương Tông Hành: "Vô dụng! Chút gia định đó của ngươi làm nên chuyện gì? Bản đốc và tuần phủ Sơn Tây Hứa Đỉnh Thần liên thủ bày ra thiên la địa võng cũng không thể tiêu diệt hết những lưu khấu này."

Tôn Truyền Đình: ".. ."

Trương Tông Hành than thở: "Muốn giải quyết những lưu khấu này, không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng các binh sĩ mỗi buổi sáng, mỗi buổi tối đều phải ăn cơm. Việc này phải giải quyết thế nào đây?"

Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, tình huống của mấy Tấn thương có thực lực thế nào?"

Phó tướng thấp giọng nói: "Nửa tháng trước, Điển Sinh Lan vận chuyển tới cho chúng ta 50 thạch lương thực, 5 thạch muối. Sau đó làm bộ về nhà, kì thực đi vòng phía nam một vòng, sau đó đi về hướng đông bắc."

"Thám báo của chúng ta dè dặt theo sát Điền Sinh Lan mấy ngày, rốt cuộc bên ngoài trấn Hồng Sa Bá tận mắt nhìn thấy Điền Sinh Lan giao dịch với người Mông Cổ ở biên bảo. Binh sĩ trong biên bảo đó đã bị Điền Sinh Lan thu mua hết. Bọn họ vậy mà dám giao dịch với người Mông Cổ ngay ở biên bảo, đưa cho người Mông Cổ 100 thạch lương, 10 thạch muối, còn có một thạch trà, còn có mấy chục cái chảo sắt."

(biên bảo: thành bảo ở biên cảnh)

Tôn Truyền Đình tức thì giận dữ: "Chỉ đưa cho chúng ta 50 thạch lương, nhưng bán cho người Mông Cổ 100 thạch? Buồn cười!"

Trương Tông Hành: "Xem ra là người Mông Cổ đưa giá cao hơn."

Tôn Truyền Đình: "Aì, chúng ta vốn đang thiếu lương, thật vất vả mới ó Tấn thifZnd thưc lứ manh cá thể vuvên aua khu vực lu khấu: làm loan để bắc thượng, nhưng lại bán cho người Mông Cổ nhiều lương thực hơn, thực sự là tức chết ta. Người này đáng chết, phải lập tức giết ngay."

Phó tướng của Trương Tông Hành đi sát tới thấp giọng nói: "Nếu giữ lại hắn, tốt xấu hắn còn có thể chuyển đến cho chúng ta 50 thạch lương, nếu giết rồi, ngay cả 50 thạch này cũng không có."

Mọi người: ".. ."

Bầu không khí có phần bế tắc!

Đúng lúc này, một binh sĩ từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng la lên: "Tổng đốc đại nhân, chuyện tốt, chuyện tốt... Một vị đại Tấn thương tới đây, hắn còn mang đến một đội xe rất lớn, đưa tới cho chúng ta 50 xe lương thực."

"B0 xe?" Trương Tông Hành mừng rỡ.

Tôn Truyền Đình cũng mừng rỡ.

Phó tướng và mọi người xung quanh, tất cả đều vui mừng quá dỗi.

Một đám người liền chạy về hướng cửa thành nam.

Đến cửa nam, thấy ngay một đội xe thật dài đang đi vào thành.

Đội xe có 50 chiếc, mỗi chiếc xe đều chất đầy đồ.

Thời đại này, xe ngựa dưới tình huống chở đầy, một xe là có thể vận chuyển hơn một nghìn cân lương thực, ở đây tròn 50 xe.

Thiết Điểu Phi cưỡi một con ngựa cao to, đi ở đằng trước đội xe, nhìn thấy tổng đốc và Tôn Truyền Đình đi tới liền nhảy xuống ngựa, hai tay ôm quyền: "Tổng đốc đại nhân, Tôn tiên sinh, lại gặp mặt rồi."
Bình Luận (0)
Comment