Chương 648: Còn có quốc thù phải báo
Chương 648: Còn có quốc thù phải báoChương 648: Còn có quốc thù phải báo
Điền Sinh Lan và người Mông Cổ, đôi bên đã gặp nhau.
Hai bên vậy mà dùng lễ thảo nguyên, giơ tay "hô hoà" ôm nhau, thoạt nhìn rất nhiệt tình, sau đó bên Điền Sinh Lan đẩy ra một trăm thạch lương thực, người Mông Cổ thì đưa lên một đống vàng bạc trang sức dính máu.
Hai bên đang giao dịch đặc biệt sảng khoái...
Đột nhiên, tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên.
Tham tướng Sơn Tây Hổ Đại Uy suất lĩnh một đội ky binh xông qua từ phía đông.
Tham tướng Lý Ti suất lĩnh một đội ky binh xông qua từ phía tây.
Xa hữu doanh đô tỉ Tả Lương Ngọc suất lĩnh một đội ky binh xông qua từ phía nam.
Ba lộ ky binh vừa ra, thanh thế đoạt người.
Đây cũng không phải ky binh bình thường, tất cả đều là tinh ky biên quân, coi như là ky binh Mông Cổ trông thấy những tinh ky biên quân này cũng phải sợ hãi giật mình.
Người Mông Cổ giao dịch với Điền Sinh Lan tức thì giận dữ, rút đao cầm trong tay: "Điền Sinh Lan, ngươi bán đứng bọn ta?"
Điền Sinh Lan cũng hoảng hốt: "Không, không phải là ta an bài, là chuyện chúng ta lén giao dịch đã bại lộ, chúng ta phải hợp lực cùng nhau đánh ra ngoài."
Người Mông Cổ đồng loạt xoay người lên ngựa.
Điền Sinh Lan cũng vội vàng suất lĩnh bộ hạ của mình leo lên chiến mã.
Đông, tây, nam, ba phương hướng đều có người xông tới, họ đương nhiên chỉ có thể chạy về hướng thảo nguyên phía bắc.
"Hướng bắc! Giá!"
Người Mông Cổ và Điền Sinh Lan cùng nhau dẫn quân của mình chạy trốn về hướng bắc.
Mà lúc này, trong bụi cỏ phía Bắc, Bạch An và Thiết Điểu Phi chờ đã lâu.
Bạch An thoắt cái nhảy ra từ trong bụi cỏ, rống lên: "Bắn cung!"
Trong bụi cỏ xoát xoát xoát, một loạt cái đầu thò ra, tất cả đều là cung nỗ thủ tinh nhuệ của biên quân. Đám người này vừa thò đầu ra, lập tức kéo cung cài tên, bắn loạn xạ về hướng ky binh Mông Cổ đang lao tới nhanh nhất.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa hí vang lên liên miên không ngừng.
Nhưng người Mông Cổ dũng mãnh vẫn còn đang xông về phía trước, họ cũng chỉ có thể xông về phía trước, nếu không xông ra từ phía bắc, họ sẽ vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện ra nữa.
Mắt thấy sắp tới gần, trong bụi cỏ lại thò ra một hàng Tam nhãn thần súng.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"
Một loạt tiếng súng vang lên, ky binh Mông Cổ toàn bộ nằm xuống, một con cũng không thể chạy thoát được.
Điền Sinh Lan chạy chậm hơn so với người Mông Cổ cho nên bây giờ còn chưa chết.
Nhưng hắn đưa mắt nhìn chung quanh, bốn mặt đều là thiết ky biên quân đang xông tới, đây quả thực chính là có chắp cánh cũng không thể bay lên trời.
Điền Sinh Lan dứt khoát vứt bỏ chạy trốn, kéo dừng chiến mã, rống lên: "Các ngươi không thể giết ta, giết ta rồi, ai tới đưa vật tư cho các ngươi? Tiểu Tấn thương là không tới được Đại Đồng, lưu khấu sẽ không để cho họ qua đây, chỉ có đại Tấn thương có thực lực như ta mới có thể qua đây. .. Các ngươi không thể giết ta, các ngươi không thể giết ta."
Hắn khàn giọng rống lên.
Đúng lúc này, trong bụi cỏ xa xa phía trước có một người chui ra, chính là Thiết Điểu Phi, hắn cười ha ha rất to: "Điền Sinh Lan, ta vừa mới đưa 50 xe lương thực đến phủ Đại Đồng, 50 xe đó!"
Vừa nghe lời này, Điền Sinh Lan tức thì cứng đờ.
Thiết Điểu Phi: "Lại đi, nói một lần nữa xem, bọn ta có thể giết ngươi hay không?"
Điền Sinh Lan: "Con mẹ ngươi Thiết Điểu Phi, lão tử chết cũng phải kéo theo ngươi đi cùng."
Hắn kẹp lấy bụng ngựa, xông về phía Thiết Điểu Phi.
Thiết Điểu Phi đứng im không muốn động, quan binh cũng không bắn cung và bắn hỏa súng nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Điền Sinh Lan.
Chỉ thấy hắn từ xa tới gần, nhanh chóng vọt tới phía trước Thiết Điểu Phi không xa, xoát một cái rút ra một thanh loan đao, chuẩn bị tiếp cận một chút liền vung đao chém... Nhưng mà khi khoảng cách giữa hai bên còn năm sáu bước, Thiết Điểu Phi bỗng nhiên lấy ra một khẩu súng ngắn, là cái loại dài bằng cánh tay, chế tạo tỉnh xảo, vung tay bắn một phát: "Đoàng!"
Điền Sinh Lan từ trên lưng ngựa trở mình ngã xuống.
Chiến mã đã mất đi khống chế của chủ nhân, nghiêng người chạy qua bên cạnh Thiết Điểu Phi...
Thiết Điểu Phi thổi thổi khói trắng bốc ra từ họng súng, hừ một tiếng nói: "Thời đại đã thay đổi!"
Hắn trang bức một cái, đang chuẩn bị xoay người.
Đột nhiên nhìn thấy Điền Sinh Lan trên mặt đất còn nhúc nhích...
Một súng vậy mà còn chưa thể bắn chết người này.
"A, còn chưa chết sao?"
Thiết Điểu Phi chậm rãi đi tới, chỉ thấy Điền Sinh Lan ôm bụng, giữa kẽ ngón tay máu chảy ra ồ ạt, xem ra đạn chì chỉ bắn thủng bụng hắn, cho nên nhất thời nữa khắc hắn còn chưa nghẻo.
Lần này Thiết Điểu Phi lại bắt đầu do dự, người này vậy mà còn chưa chết? Ta cho hắn thêm một đao, hay là nhìn hắn từ từ tắt thở đây?
Tượng thiên tôn trước ngực đột nhiên lên tiếng: "Người chung quy rồi sẽ chết, chỉ là có một số người cần trợ giúp nho nhỏ. Thiết Điểu Phi, châm một quả lựu đạn, nhét vào trong miệng hắn..."
Thiết Điểu Phi không còn do dự nữa, trong ánh mắt hoảng sợ của Điền Sinh Lan, hắn thong thả châm ngòi nổ một quả lựu đạn, sau đó nhét vào trong miệng Điền Sinh Lan.
Sau đó vỗ tay, xoay người bước di.
Sau khi đi ra xa mấy thước, ngồi xổm xuống, bịt chặt lỗ tai, chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng nổ "ầm". Trên mặt Thiết Điểu Phi mới nở nụ cười cổ quái: "Các huynh đệ, thù đã báo được một nửa, ta giết thêm Địch Đường nữa, huyết cừu của các ngươi liền báo xong rồi."
Sợi bông Thiên Tôn: "Thù riêng báo xong, còn có quốc thù phải báo, không giết sạch Tấn thương thông đồng với địch bán nước, là báo không xong mối thù này."
Thiết Điểu Phi: "Đúng! Còn có quốc thù phải báo." -
Tháng tám năm Sùng Trinh thứ năm, lưu khấu tập kích Tập Châu.
Thủ bị Tập Châu Cao Dật mở bắc môn bỏ chạy. Tri châu Tập Châu Dương Vĩ tử thủ, bắn bị thương tặc rất nhiều, sau bất hạnh trúng tên lạc rơi xung dưới thành đâng. Tân Châu! thành nhá. tắc ở †ronad thành ha naàv. Kế tiếp, lưu khấu phá liền các nơi Thấm Thủy, Dương Thành, Cao Bình, Lăng Xuyên, Lộ An, cục diện Sơn Tây đột nhiên lại biến xấu.
"Báo!"
Một con khoái mã, nhanh chóng chạy vào thành Hà Đông, chạy thẳng tới trước mặt Hình Hồng Lang và Cao Sơ Ngũ, tín sứ trên ngựa thở không kịp, nhưng vẫn vội vàng nói: "Lưu khấu... lưu khấu đã chiếm Thọ Dương ngoài thành Thái Nguyên, tuần phủ Sơn Tây Hứa Đỉnh Thần suất quân cứu viện, tặc tử đã vứt bỏ Thọ Dương, nhanh chóng nam hạ, đã công phá Trạch Châu."
Nghe chiến báo như thế, Hình Hồng Lang cũng không khỏi kinh hãi.
Thọ Dương cách Thái Nguyên quá gần!
Hứa Đỉnh Thần liền toạ trấn trong thành Thái Nguyên, vậy mà cũng sẽ bị lưu khấu công phá Thọ Dương, không kịp cứu viện, có thể thấy được lưu khấu công thành nhanh thế nào.
Vào năm đầu Sùng Trinh, lưu khấu vẫn chỉ quậy phá ở nông thôn, công trấn nhỏ, đánh huyện thành nhỏ, đến bây giờ, lưu khấu đã có thể dùng tốc độ cực nhanh công phá những thành trấn xung quanh thành Thái Nguyên rồi.
Đồng thời trước khi quan binh cứu viện đã rút đi kịp, cấp tốc nam hạ, lại công phá thành Trạch Châu, đây quả nhiên đã không phải Ngô Hạ A Mông ngày xưa rồi.
"Trạch Châu cách thành Hà Đông chỉ hơn 200 dặm." Hình Hồng Lang khẽ cau mày: "Dựa theo tốc độ hành động hiện tại của lưu khấu, khoảng cách hơn 200 dặm mấy ngày là đến nơi, nói cách khác, chỗ này của chúng ta cũng bắt đầu không an toàn rồi."
Tín sứ nói: "Đúng vậy! Tuần phủ đại nhân rất nhanh sẽ suất quân nam hạ, truy kích và tiêu diệt diệt tặc khấu. Trước đó, tuần phủ đại nhân mệnh lệnh ngài nhất định phải bảo vệ tốt thành Hà Đông, bảo vệ trọng địa Diêm thành, tuyệt đối không để mất."