Chương 649: Đã làm xong y phục
Chương 649: Đã làm xong y phụcChương 649: Đã làm xong y phục
Thủ thành, đối với thôn Cao Gia hiện tại mà nói căn bản không phải vấn đề.
Hỏa súng binh cầm súng trường Chassepot canh giữ ở phía trên tường thành kiên cố, Thiên Vương lão tử tới cũng đừng nghĩ đánh hạ được thành trì có người thôn Cao Gia trấn thủ.
Thế nhưng...
Người của Thôn Cao Gia không giống với triều đình.
Triều đình có thể cố thủ kiên thành, không quản của chết sống lão bách tính nông thôn bên ngoài.
Thôn Cao Gia lại không thể.
Hình Hồng Lang nghe xong tín sứ báo cáo, ngay cả ý nghĩ "thủ thành" một giây cũng không có, suy nghĩ đầu tiên chính là làm sao để bảo vệ "thôn muối".
Giải Trì dài 40 dặm, một vòng xung quanh đều là thôn muối của thôn Cao Gia. Bên trong có rất nhiều thợ muối cư trú, quản lý một vùng ruộng muối rộng lớn, còn có một số công nhân mũ lam cũng đang ở trong thôn muối, phụ trách quản lý máy bơm nước hơi nước.
Mặt khác, xung quanh Diêm thành còn xây vài nhà xưởng, một xưởng chế muối trong đó dùng phương thức của "thiên giới" xử lý một chút hạt muối thô do các thợ muối chế tạo ra biến thành muối ăn càng sạch càng trắng hơn, ăn sẽ không có vị đắng.
Còn có một nhà máy hóa chất, gần đây dùng muối làm ra nột, kiểm gì đó, Hình Hồng Lang cũng không hiểu nhiều, chỉ biết thứ này là tài liệu quan trọng để làm thuốc nhuộm, xưởng dệt mới xây của Bồ Châu không thể rời bỏ được nó.
Xung quanh thành Hà Đông, đã đến tình trạng khắp nơi đều biến thành thôn Cao Gia rồi.
Những nơi này, đều cần được bảo vệ.
Vừa nghĩ như vậy, Hình Hồng Lang cảm giác được trên vai có phần nặng nầ.
Thám báo của thôn Cao Gia khẩn cấp đi ra ngoài, phân tán về hướng Tấn Thành, phải làm rõ ràng mỗi một bước đi của lưu khấu, tuyệt đối không thể để cho chúng thần không biết quỷ không hay mò tới dưới thành Hà Đông. Xưởng Bồ Phưởng.
Máy kéo sợi hơi nước phát ra âm thanh ầm ầm, các nữ công trong xưởng đang dùng động tác thuần thục điều khiển máy móc vận chuyển.
Năm nay Bồ Châu được mùa thu hoạch, các nông dân hớn hở nhận một túi tiền, cây bông họ trồng ra liền được thu gom lại, đưa vào xưởng dệt, thông qua máy kéo sợi hơi nước, biến thành sợi bông và vải vóc.
Trong một phòng làm việc nhỏ phía sau xưởng Bồ Phưởng.
Cao Nhất Diệp đang xe chỉ luồn kim, làm công tác chỉnh sửa cuối cùng, một hồi lâu sau nàng đột nhiên đứng dậy, hai tay cầm lên một bộ y phục vải bông đặt trên bàn trước mặt, giũ mạnh một cái, y phục được làm phẳng. Đó là một bộ trang phục hiệp sĩ rất đẹp.
"Leng keng!" Cao Nhất Diệp nghiêng đầu cười nói: "Thiên Tôn, Thiên Tôn, mau nhìn này, trang phục hiệp sĩ ta làm cho ngài, rốt cuộc làm xong rồi."
Kiểu dáng của bộ trang phục hiệp sĩ này đương nhiên là Lý Đạo Huyền cung cấp, dùng phong cách võ hiệp của hậu hiện đại, phía trên còn thêu kim tơ ngân tuyến, trông rất sang trọng.
Thiên Tôn test-02 ngồi ở bàn đối diện, đang ngủ gà ngủ gật bị nàng đánh thức, đứng dậy, cười nói: "Được, vậy ta mặc vào thử xem."
Y muốn thay y phục!
Nhưng Cao Nhất Diệp lại không hề có ý muốn tránh đi, trái lại đi sát tới, có vẻ muốn giúp y cởi ra dây lưng.
Lý Đạo Huyền cười: "A, cái này không tốt lắm đâu?"
Cao Nhất Diệp cắn môi dưới: "Không có gì đâu, pho tượng này của Thiên Tôn, khi còn đang chế tạo ta đã xem qua rồi, khi đó ngay cả một mảnh y phục cũng không mặc đâu."
Lý Đạo Huyền: ".. "
Cái này rất thái quá!
Khi y chưa "đồng cảm" đến trên pho tượng này, nó chỉ là một vật chết, tựa như mô hình ma nơ canh trong cửa hàng quần áo, nhân viên cửa hàng mặc quần áo cởi quần áo cho mô hình thật ra là việc rất bình thường.
Thế nhưng sau khi y "đồng cảm" vào rồi, cảm giác pho tượng chính là bản thân, vậy thì không còn quá giống với mô hình trong cửa hàng quần áo nữa, để tùy ý một nữ nhân mặc quần áo cho mình, thế nào cũng thấy là lạ.
Thế nhưng. ..
Lai chuvên là la nàv nói ra thì auá trứ tướng rồi. Thí chủ, ngươi không thể trứ tướng a!
(Trứ tướng: là một thuật ngữ Phật giáo có nghĩa là chấp nhất với bề ngoài. )
Để cho người khác biết mình là một tiểu nam sinh ngây thơ thì rất không tốt đâu.
Y lập tức giơ hai tay lên: "Thay đi!"
Cao Nhất Diệp hơi đỏ mặt, trong lòng cũng có chút khác thường. Thật ra ý nghĩ của nàng và Lý Đạo Huyền là như nhau. Khi Thiên Tôn không phụ thân vào pho tượng này, động chạm thế nào cũng không có cảm giác. Nhưng khi Thiên Tôn phụ thân vào, lại thay quần áo cho nó, trong lòng liền có chút thấp thỏm.
Trời ơi! Ta thực sự là một nữ hài xấu.
Nàng đỏ mặt, cởi xuống đạo bào trên người Lý Đạo Huyền, lộ ra thân thể silicon trơn bóng, khi cởi y phục, làm bộ tay run lên, còn sờ soạng một chút trên người Thiên Tôn...
Cảm giác tay chạm vào, giống như cảm xúc của da thịt người thật.
Thật giống như sờ vào Thiên Tôn thật vậy!
Ngã hữu sở cảm sự, kết tại thâm thâm tràng
Tràng thâm giải bất đắc, vô nhật bất tư lượng. (*)
Nàng cắn môi dưới, nhanh chóng thay quần áo mới cho Thiên Tôn.
Mãi đến khi mặc xong, lui lại vài bước, tâm tình mới thoáng bình phục lại, cầm một cái gương đưa cho Thiên Tôn xem.
Thật ra Thiên Tôn không cần gương, chỉ cần kết thúc "đồng cảm", chuyển thần thức trở về bản thể ngoài hộp, lại dùng bản thể nhìn vào trong hộp là có thể nhìn mô hình của mình từ đầu đến chân, 360 độ không có góc chết xem đẹp trai hay không rồi.
Cao Nhất Diệp làm ra bộ trang phục hiệp sĩ này mặc ở trên người, cảm giác tựa như đại hiệp Quách Tĩnh, a không đúng, là Dương Khang.
Y phục của Dương Khang đẹp hơn của Quách Tĩnh nhiều.
Lý Đạo Huyền đâu thèm mặc y phục của Quách Tĩnh, đầu tiên y muốn đẹp, thứ hai cũng chỉ là thứ hai.
Y mở miệng cười nói: "Y phục làm rất đẹp, ta rất thích."
Cao Nhất Diệp mừng rỡ: "Thiên Tôn thích thì tốt rồi."
Lý Đạo Huyền cười: "Y phục của ta xong rồi, của ngươi đâu?"
Cao Nhất Diên: "Của †a cñng làm vong rầi: để †a mắc vào cho Thiên Tôn xem."
Nói xong, nàng liền lấy ra một bộ trang phục hiệp sĩ từ trong ngăn tủ, chuẩn bị thay đổi.
Hơn nữa nói thay là thay, ngay ở trước mặt Lý Đạo Huyền, bắt đầu cởi nút buộc.
Lý Đạo Huyền cười lắc đầu, nghĩ thầm: con bé này thật đúng là không tránh ta sao?
Tuy nhiên...
Từ khi có công năng "chú ý", tầm mắt của Lý Đạo Huyền có khả năng nhìn xuyên tường, nàng tránh mình hay không cũng không khác nhau. Lý Đạo Huyền hoàn toàn là dựa vào tu dưỡng của thân sĩ để khống chế bản thân.
Tôn trọng nữ tính, cũng không thể chỉ là một khẩu hiệu.
Lý Đạo Huyền nhắm mắt lại, qua hồi lâu mới mở ra, liền thấy Cao Nhất Diệp đã thay đồ hiệp sĩ xong. Chậc, không tệ nhỉ, là kiểu dáng mà Lý Đạo Huyền thích, kiểu dáng của Hoàng Dung, chỉ là trước ngực có thêm một pho tượng thiên tôn thêu bằng kim tuyến.
Về phần y phục của Dương Khang và y phục của Hoàng Dung lại kết hợp thành một đôi, đó không phải là trọng điểm, không cần lưu ý.
"Thế nào, đẹp không?" Cao Nhất Diệp cười hì hì xoay một vòng.
"Đẹp!"
"Chúng ta thương lượng rồi, y phục làm xong, ngài phải dẫn ta ra ngoài chơi, đi Lạc Dương!"
"Được, được, đi Lạc Dương."
Lý Đạo Huyền: "Có điều ngươi cũng phải chuẩn bị tư tưởng, tháng 6 Lạc Dương mới bị lũ lụt, hầu như một nửa khu vực đồng bằng Hà Nam biến thành khu Hoàng Phiếm, có lẽ... phong cảnh bên kia, không đẹp như ngươi tưởng tượng đâu."
Cao Nhất Diệp chậm rãi gật đầu: "Ta đã chuẩn bị xong rồi, cùng Thiên Tôn đi xem thế gian đau khổ, cứu vớt muôn dân."
(Ta có mối tâm sự, kết ở sâu trong lòng
Trong lòng không giải được, ngày đêm đều nghĩ đến)
Trích trong: Bạch Cư Dị Dạ vũ Ta có người nhung nhớ)