Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 651 - Chương 651: Tiền Thuê Ít

Chương 651: Tiền thuê ít Chương 651: Tiền thuê ítChương 651: Tiền thuê ít

Lạc Dương sớm muộn gì cũng sẽ chú ý tới Tiểu Lãng Để.

Chuyện này Lý Đạo Huyền đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao Tiểu Lãng Để cách Lạc Dương quá gần. Chỉ là, y không nghĩ tới, trước tiên chú ý tới Tiểu Lãng Để lại sẽ là Phúc Vương phủ.

Cao Nhất Diệp cũng nhịn không được ngạc nhiên nói: "Tri phủ trong khu vực quản lý không chú ý tới chúng ta, Phúc Vương phủ lại trước tiên chạy tới chú ý? Đây là đạo lý gì?"

Bạch Diên buông tay: "Bởi vì... Tiểu Lãng Để này, thật ra là đất phong của Phúc Vương phủ."

Cao Nhất Diệp: "A?"

Lý Đạo Huyền cũng cười: "Thì ra là thế."

Phúc Vương Chu Thường Tuân, là đứa con trai Thần Tông thiên vị nhất.

Thần Tông từng một lần muốn lập hắn làm thái tử, dẫn đến sự kiện "Quốc bản chỉ tranh" tại triều đại Vạn Lịch, kéo dài tới 15 năm.

Thực lực của Phúc Vương phủ mặc dù kém thiên hạ đệ nhất phiên phong Tần Vương phủ, nhưng nhìn khắp thiên hạ, không xếp thứ nhất cũng có thể xếp thứ hai.

Sau đó tới Nam Minh tiểu hoàng đế Chu Do Tung, chính là con trai của Phúc Vương Chu Thường Tuân.

Trong đầu Lý Đạo Huyền đang nghĩ tới những tin tức linh tỉnh này, liền nghe được Bạch Diên nói: "Người của Phúc Vương phủ chạy tới đi đạo một vòng, chỉ nhìn thôi, trước mắt cũng chưa trở mặt, chỉ nói cho chúng ta biết, nơi này là đất phong của Phúc Vương phủ, ở chỗ này cắm rễ thì phải nộp tiền thuê cho hắn."

Cao Nhất Diệp chu miệng lên, chê bai: "Lúc Tiểu Lãng Để này ở trong tay thủy tặc, Phúc Vương phủ cũng không dám tới nói một chữ, đợi chúng ta đánh đuổi thủy tặc rồi, di dời lão bách tính qua đây phát triển, hắn liền tới đòi? Oa! Khi dễ người thành thật đúng không? Người thành thật nên bị súng chỉ vào?"

Lý Đạo Huyền nở nụ cười: "Ha ha, đừng vội tức giận. Nếu như đất ở đây thực sự là của hắn, chúng ta dùng đất của nhà hắn, trả tiền thuê, thật ra cũng hợp lý. Mặc kệ quá khứ hay là tương lai, cổ đại hay là hiện đại, thuê đất trả tiền đều là hành vi thương nghiệp rất bình thường."

Bach Diên: "A2" Cao Nhất Diệp: "Ơ?"

Hai người đều không nghĩ tới, Thiên Tôn lại nói giúp cho Phúc Vương phủ.

Tuy nhiên, Lý Đạo Huyền lập tức lại đổi giọng: "Thế nhưng, đất của nhà hắn vốn bị thủy tặc chiếm, chúng ta đuổi thủy tặc đi, coi như là giúp nhà hắn giải quyết một vấn đề lớn, chúng ta cũng có thể thu "phí đuổi thuỷ tặc" của hắn. Đây cũng là hành vi thương nghiệp rất hợp lý.

Bạch Diên và Cao Nhất Diệp nghe đến đó, mới biết Thiên Tôn nói đùa, hai người lại cười ha ha theo: "Đúng vậy đúng vậy."

Lý Đạo Huyền nói: "Lần sau người của Phúc Vương phủ đến, ngươi liền... ."

Y còn chưa nói hết câu, từ xa có một binh sĩ dân đoàn chạy tới, nhanh chóng báo cáo: "Trịnh công công của Phúc Vương phủ tới rồi."

Lý Đạo Huyền cười: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay."

Chẳng mấy chốc, một cỗ kiểu chở một tên mập mặt trắng không râu đi tới cổng trại Hoàng Cân. Lỗ mũi quay về người, con mắt nhìn trời, vừa mở miệng, chính là giọng thái giám âm nhu lanh lảnh: "Bạch tiên sinh, biệt lai vô dạng nha."

Nói xong lời này, gã mới phát hiện Bạch Diên cũng không phải một mình, bên cạnh còn có một nam hiệp sĩ anh tuấn suất khí và một nữ hiệp sĩ xinh đẹp trẻ tuổi.

Hai người hiệp sĩ này thoạt nhìn khí chất đều rất xuất chúng, rõ ràng không phải là mặt hàng giang hồ bình thường, nếu không phải trên người họ mặc chính là trang phục hiệp sĩ, thái giám còn tưởng rằng hai người này là công tử và phu nhân của gia đình giàu có nào.

Bạch Diên đang muốn giới thiệu, Lý Đạo Huyền lại tranh trước tự giới thiệu: "Xin chào Trịnh công công, ta gọi là Tiêu Thu Thủy, vị bên cạnh này là thê tử Đường Phương. Hai người chúng tôi hành tẩu giang hồ hơn 20 năm, chuyên giết tặc."

Trịnh công công thấy người này nói chuyện không có lễ nghỉ, bộ dạng hào hiệp tùy ý, nghĩ thầm: giang hồ nhân sĩ, ngay cả lễ nghi nói chuyện cũng không hiểu.

Gã mặc kệ hán tử giang hồ, vẫn là loại người như Bạch Diên mới có thể miễn cưỡng lọt vào mắt, lại chuyển lực chú ý qua Bạch Diên: "Lần trước ta đến nói với ngươi chuyện tiền thuê, Bạch tiên sinh suy nghĩ thế nào?"

Bạch Diên mỉm cười, vừa rồi Thiên Tôn đã nói với hắn chuyện này, hiện tại đương nhiên đã có dự tính trước: "Tiền thuê lần trước công công nói, là Trịnh công công: "Tiểu Lãng Để này liên miên trăm dặm, là một khu vực rất rộng lớn. Nếu là ruộng tốt, vậy tiền thuê cũng không thấp. Nhưng ta nghĩ nơi này hoang phế đã lâu, không tính là đất tốt gì, một năm thu 300 lượng bạc đi."

Lần trước gã tới đây cũng báo giá 300 lượng. Lúc đó Bạch Diên biểu thị muốn suy nghĩ, sau này liền để đó.

Lần này, Trịnh công công trở lại, đó chính là tình thế bắt buộc, nhất định phải cầm được 300 lượng bạc này.

Báo giá xong, Trịnh công công liền chuẩn bị sẵn sàng tranh luận với Bạch Diên.

Tuy nhiên, Bạch Diên nghe xong, chỉ mỉm cười, không nói gì.

Lý Đạo Huyền ở bên cạnh lại lên tiếng, giọng điệu lại tỏ ra khiếp sợ: "Cái gì? Ba trăm lượng?"

Trịnh công công quay đầu lại: "Thế nào, ngại nhiều à?"

"Quá ít!" Lý Đạo Huyền lắc đầu: "Vậy thì ít quá, ít quá. Ài, công công, không phải là ta nói ngươi, ngươi không hiểu giá thị trường chút nào vậy?"

Trịnh công công nhất thời ngẩn ra.

Lý Đạo Huyền giọng điệu rất tiếc hận nói: "Công công a, ở đây chính là Tiểu Lãng Để, nằm ở vùng trung bộ Trung Nguyên, liên miên trăm dặm, rất thuận lợi để vận chuyển trên Hoàng Hà, địa phương tốt như vậy. . ."

Trịnh công công tức thì không biết nói gì.

Lý Đạo Huyền: "Ta nói cho ngươi, Ma Cao ngươi biết không? Chỉ là một làng chài nhỏ nằm ở ven biển phía đông nam, một nơi hoang vu cái gì cũng không có, địa bàn còn rất nhỏ, ngươi biết người Bồ Đào Nha thuê nơi đó bao nhiêu tiền không?"

Trịnh công công bị kéo lệch tiết tấu, cũng tò mò hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Lý Đạo Huyền giơ năm ngón tay: "500 lượng!"

Trịnh công công: "Oa, 500 lượng sao?"

Lý Đạo Huyền: "Đúng! Chỉ một làng chài nhỏ hoang vắng ở cạnh biển đã cho thuê 500 lượng. Địa phương tốt như Tiểu Lãng Để, công công chỉ báo giá 300 lượng, vậy không phải không hiểu giá thị trường là cái gì?"

Bạch Diên và Cao Nhất Diệp nhìn thấy Thiên Tôn toàn là nói bậy, lừa cho Trịnh công công sững sờ cả người, trong bụng rất buồn cười, thầm nghĩ: Thiên Tôn lại bắt đầu du hí nhân gian, đùa giỡn với phàm nhân rồi.

Lý Đạo Huyền: "Ta thấy, địa phương tốt như Tiểu Lãng Để, tiền thuê khẳng định không thể thấn hơn Ma Cao. phải eao hơn: phải" Trịnh công công mừng rỡ: "Có lý có lý, vậy ngươi nói cao bao nhiêu mới thích hợp?"

Lý Đạo Huyền: "Chí ít cũng phải cao hơn 1 lượng, 501 lượng đi."

"Phốc!" Cao Nhất Diệp không nhịn được liền bật cười.

Trịnh công công cảm giác hình như mình bị khinh thường, nhưng đối phương quả thật đã thay đổi 300 lượng thành 501 lượng, không có ép giá. Chung quy cảm thấy không đúng chỗ nào, thế nhưng không thể nói rõ.

Lúc này, Lý Đạo Huyền lại đột nhiên đổi giọng: "Đúng rồi, công công! Nơi quan trọng như Tiểu Lãng Để, trước đây vì sao Phúc Vương phủ vẫn để mặc nó rơi vào trong tay thủy tặc vậy?"

Trịnh công công tỏ ra xấu hổ nói: "Việc này à... Thủy tặc Tiểu Lãng Để vừa nhiều vừa tạp, phân tán ở các thủy trại trên đỉnh núi, đường thuỷ ngang dọc, thâm nhập không dễ. Triều đình vài lần tiễu phỉ, tốn chi phí rất nhiều, nhưng không cách nào trị tận gốc, sau đó dứt khoát bỏ qua không quản nữa."
Bình Luận (0)
Comment