Chương 652: Bị đùa giỡn rồi
Chương 652: Bị đùa giỡn rồiChương 652: Bị đùa giỡn rồi
Vừa nghe những lời của Trịnh công công nói, Lý Đạo Huyền liền vui vẻ: Người này thật đúng là dễ dẫn dụ, dụ hắn nói cái gì, hắn liền nói cái đó. Nếu đã nói như vậy, chẳng phải là tương đương với chủ động xác nhận thu phục Tiểu Lãng Để là một chuyện rất tốn tiền?
Y cười hắc hắc, nhưng không nói gì.
Bạch Diên lại hiểu được, bèn tiếp lời: "Trịnh công công, thủy tặc Tiểu Lãng Để rất khó tiêu diệt, triều đình tốn kém lượng lớn quân phí cũng không quản lý, vậy chẳng phải là nói, Phúc Vương phủ đã thời gian dài không thể thu hồi đất phong của mình."
Nghe nói như thế, Trịnh công công khẽ đánh thót một cái, thầm nghĩ: không xong.
Bạch Diên: "Lần này tại hạ đã đánh đuổi thủy tặc Tiểu Lãng Để, chắc là xem như giúp Phúc Vương phủ một đại ân đúng không?"
Trịnh công công: "Ặc... cái đó... đương nhiên rồi..."
Lý Đạo Huyền ở bên cạnh cười hắc hắc: "Nếu Phúc Vương phủ mời một số giang hồ hào hiệp, hỗ trợ thu thập những thủy tặc này, cũng là phải trả tiền. Giá thị trường phương diện này, bản đại hiệp xem như giang hồ nhân sĩ, đương nhiên là rõ ràng nhất. Báo cho ngươi một cái giá nội bộ, thủy tặc quy mô lớn như vậy, các hiệp sĩ chí ít cũng phải thu 2000 lượng bạc phí xuất thủ."
Trịnh công công kinh hãi: "Cái gì? 2000 lượng? Ngươi đang hù ta đúng không?"
Lý Đạo Huyền cười mà không nói.
Bạch Diên tiếp lời nói: "Tại hạ cũng là tốn hao rất nhiều lượng thuyền dùng để giao chiến với thủy tặc. Lương thực trước tiên không nói, di chuyển rất nhiều bách tính tới để thành lập thôn trang, ngăn chặn thủy tặc lại tụ tập trở lại, dùng cũng không phải một số lượng nhỏ. Tại hạ thu một khoản 'phí khổ cực đánh đuổi thuỷ tặc', chắc cũng là hợp tình hợp lý đúng không? Phúc Vương phủ là bằng hữu của tại hạ, tại hạ cũng không thu nhiều như vậy, thôi giảm giá còn 1999 lượng, thế nào? Nếu quy ra tiền thuê, tại hạ trả ngươi 5 lượng bạc, coi như thuê 4 năm thế nào?"
Giờ thì cuối cùng Trịnh công công đã hiểu, mình bị người ta đùa giỡn rồi, sắc mặt liền trầm xuống: "Các ngươi đây là dự định không trả tiền thuê cho Phúc Vương phủ rồi?"
Lý Đạo Huyền cười. Bạch Diên cũng cười.
Chỉ cười, nói rõ đang khinh thường Trịnh công công.
Trịnh công công tức giận: "Nơi này là địa bàn của Phúc Vương phủ! Nếu lén chiếm đoạt, đó chính là hoạt động trái pháp luật, không khác gì thuỷ tặc, triều đình nhất định bắt các ngươi hỏi tội."
Cao Nhất Diệp cũng rốt cuộc không nhịn được tham gia khẩu chiến: "Này này! Chúng tôi cũng không nói không trả tiền thuê, chúng tôi chỉ muốn thu 'phí khổ cực tiễu phỉ, là Phúc Vương phủ các ngươi không giảng đạo lý, không chịu trả phí khổ cực cho chúng tôi, việc này cầm lên triều đình nói rõ lí lẽ, cũng là chúng tôi chiếm lý."
Trịnh công công tức giận, đầu óc muốn hỏng rồi, tật xấu của đại nhân vật bắt đầu bộc lộ, há mồm liền nói: "Phân rõ phải trái? Phúc Vương phủ ta lúc nào phân rõ phải trái với tiểu nhân vật như các ngươi? Hoặc là ngoan ngoãn trả tiền thuê, hoặc là đừng trách bọn ta không khách khí."
Bạch Diên lấy quạt ra, vung quạt lộ ra hai chữ quân tử trên mặt quạt, cười nói: "Chúng tôi tiêu diệt được thủy tặc, các ngươi không tiêu diệt được thủy tặc, nói cách khác, chúng tôi lợi hại hơn so với các người, ngươi muốn không khách khí đối với bọn ta thế nào? Là chiêu mộ một đội quân đánh qua đây sao? Tới đây! Ta cũng muốn xem, Phúc Vương phủ lén chiêu mộ quân đội, các quan văn trên triều đình sẽ nói ra sao."
Lý Đạo Huyền làm ra vẻ bát quái của lão bách tính: "Ngươi nghe nói chưa? Phúc Vương muốn tạo phản rồi."
Bạch Diên cũng làm ra vẻ dè dặt, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, lấy tay che miệng, thấp giọng nói: "Phúc Vương khẳng định là bất mãn quốc bản chỉ tranh năm đó, không được phong làm thái tử, hiện tại hắn muốn chiêu mộ quân đội, chuẩn bị cướp hoàng vị về đấy."
Cao Nhất Diệp ghé sát tới, học mấy bà dì bán cá lảm nhảm: "Phúc Vương tỉnh kỳ mười vạn, sắp đánh vào kinh thành giết chết hoàng đế lão nhỉ rồi."
Tại đầu đường cuối ngõ, ba người như ba bà dì chụm lại nói chuyện, chỉ chốc lát là có thể đưa một tin đồn xuống tận mười tám tầng Địa phủ.
Trịnh công công nghe mà cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Làm phiên vương sợ nhất chính là bị hoàng đế hoài nghỉ muốn tạo phản, chỉ cần hoàng đế nổi lên lòng nghỉ ngờ với một phiên vương nào đó, vậy cái mạng nhỏ của phiên vương trên cơ bản đã mất.
Đây là truyền thống từ xưa đến nay.
Các phiên vương chỉ cần đầu óc không hư là sẽ không đi giẫm lên Phúc Vương phủ cũng không phải không có tử sĩ, nhưng mấy chục cho đến trăm tử sĩ, đừng nói thu thập Bạch Diên, ngay cả thủy tặc cũng đánh không lại.
Gã thật đúng là chỉ có thể nhìn!
Trịnh công công tức giận không nhẹ: "Các ngươi chờ đó, lén chiếm đất phong của phiên vương, không khác gì tạo phản. Bản thân Phúc Vương phủ ta không thể xuất thủ thu thập các ngươi, tự có quan binh của triều đình tới thu thập các ngươi, các ngươi chờ xem đi."
Gã tức giận phất tay áo bỏ đi, nhảy lên kiệu, mấy người hầu nâng gã lên, nhanh chóng chạy xuống núi, dưới chân núi có xe ngựa chờ sẵn, sau đó đi về hướng Lạc Dương.
Cao Nhất Diệp cầm kính viễn vọng nhìn gã đi xa rồi, lúc này mới cười nói: "A, ta nghe nói Hà Nam đã biến thành khu Hoàng Phiếm, khắp nơi là nước bùn, xe ngựa của hắn sao tới được?"
Bạch Diên: "Nước sông Hoàng Hà rút đi cũng lâu rồi, nước bùn đã bị phơi khô trở nên rất cứng, cho nên xe ngựa đã có thể chạy bình thường."
"Thì ra là thế." Cao Nhất Diệp cười: "Vậy ta cũng có thể đi chơi khắp nơi rồi."
Bạch Diên chuyển sang Lý Đạo Huyền: "Thiên Tôn! Sau khi tên thái giám kia trở lại, khẳng định Phúc Vương phủ sẽ đi gặp tuần phủ Hà Nam kể khổ, tuần phủ Hà Nam rất có khả năng điều quan binh đến làm chỗ dựa cho Phúc Vương phủ, chúng ta lại nên làm thế nào?"
Lý Đạo Huyền cười lắc đầu: "Không cần để ý, quan binh không rảnh tới tìm chúng ta kiếm chuyện đâu."
Bạch Diên: "Ơ, quan binh không rảnh?"
Đầu hắn nảy số nhanh chóng, liền hiểu ngay ý của Lý Đạo Huyền nói: "Ý của Thiên Tôn là, Hà Nam... sắp loạn?"
Lý Đạo Huyền khẽ thở dài: "Lưu khấu Sơn Tây đã công phá Trạch Châu, ngươi nghe nói việc này chưa?"
Bạch Diên gật đầu: "Nghe nói rồi."
Lý Đạo Huyền đưa tay chỉ về phía đông bắc: "Trạch Châu chính là ở đối diện Hoàng Hà phương hướng này, cách Lạc Dương chỉ một con sông. Mà tuần phủ Sơn Tây Hứa Đỉnh Thần đang suất lĩnh đại quân từ Thái Nguyên nam hạ, bai vây lưu khấu. Nếu ngươi là lưu khấu thì sẽ làm gì?"
Trong nháy mắt Bạch Diên hiểu được: "Nếu ta là lưu khấu, chắc chắn bỏ qua Trạch Châu, từ hướng nam vượt qua Hoàng Hà tiến vào cảnh nội Hà Nam tránh né atiian binh Sơn Tâv bao vâv Nhi vâv Hà Nam sẽ náo nhiêt rồi."
Cái này ngay cả Cao Nhất Diệp nghe cũng hiểu: "A, nếu như lưu khấu đánh đến Hà Nam rồi, có phải cũng đánh tới Tiểu Lãng Để của chúng ta hay không?"
"Cũng không hẳn." Lý Đạo Huyền: "Lưu khấu lưu động, một là vì tránh né quan binh, hai là trong lưu động không ngừng mà cướp đoạt lương thực, bức ép lương dân. Chúng đâu biết được Tiểu Lãng Để có lương thực? Sẽ chỉ cho rằng nơi này là một ổ thuỷ tặc, chưa hẳn có hứng thú tới nhìn một cái. Nếu như chúng từ Trạch Châu nam hạ, vượt qua Hoàng Hà, đứng mũi chịu sào chính là... huyện thành Mạnh Tân."
Nghe được bốn chữ huyện thành Mạnh Tân, Bạch Diên khẽ cau mày.
Không lâu, hắn còn đang ở trong thành Mạnh Tân, được một nhóm lão bách tính vây quanh, quay về hắn hô to "Bạch thiện nhân". Nếu những lão bách tính tôn sùng hắn là "Vạn gia sinh phật" này bị lưu khấu giết sạch, trong lòng hắn căn bản không thể tiếp nhận.
"Thiên Tôn, chúng ta sẽ cứu trợ huyện thành Mạnh Tân, đúng không?"
"Không chỉ Mạnh Tân!" Lý Đạo Huyền than thở: "Nếu như có thể, ta không muốn nhìn thấy lão bách tính Hà Nam cũng gặp khó khăn như lão bách tính Thiểm Tây và Sơn Tây. Tốt nhất chúng ta có thể ngăn cản lưu khấu ở chính giữa Hoàng Hà, không để cho chúng qua sông."