Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 653 - Chương 653: Ở Cùng Một Phòng

Chương 653: Ở cùng một phòng Chương 653: Ở cùng một phòngChương 653: Ở cùng một phòng

Bạch Diên nghe hiểu: "Thiên Tôn, ta hiểu rồi."

Tiểu Lãng Để toàn diện chiến bị cho chiến tranh, bắt đầu. ..

Tuy nhiên, chuẩn bị là chuyện của Bạch Diên, không phải là chuyện của Cao Nhất Diệp.

Cao Nhất Diệp tới là để chơi mà: "Thiên Tôn, ta muốn đến khu Hoàng Phiếm nhìn xem, rốt cuộc khu Hoàng Phiếm hiện tại là bộ dạng thế nào?"

"Đi thôi." Lý Đạo Huyền: "Chúng ta đến huyện Mạnh Tân dạo một vòng trước."

Hai người dẫn theo hộ vệ, đi xuống núi Ưng Chủy, đầu tiên đi tới trấn Hoành Thủy.

Trấn Hoành Thủy trải qua mấy tháng xây dựng, hiện tại đã khôi phục sinh cơ, lượng lớn nạn dân đã định cư ở chỗ này. Trong khoảng thời gian ngắn lượng lớn nhân khẩu đổ vào, khiến cho trấn Hoành Thủy trở nên đặc biệt náo nhiệt, trên đường toàn là người.

Ở đây không chỉ vật tư phong phú, thậm chí còn có người bắt đầu món ăn đặc sản của trấn Hoành Thủy: Thịt kho Hoành Thủy.

Đương nhiên Cao Nhất Diệp phải mua một phần.

Lý Đạo Huyền ở bên cạnh thèm chảy nước miếng, bà nội cha nó, cái gì cũng có thể nhẫn, chỉ là không chịu được đủ loại món ăn kỳ quái ở trong hộp.

Cao Nhất Diệp: "Thiên Tôn, ngài muốn ăn một miếng không?"

Lý Đạo Huyền chỉ vào cái miệng silicon của mình, một tầng da silicon, bao bên trong một cái xương sọ bằng sắt thép, không khác với The Terminator, bộ dáng này thì ăn thế nào?

Ơ?

Chờ một chút!

Tỉ mỉ ngẫm lại, lần trước mình kiểm tra qua, chỉ cần mình nghĩ đến, đồng cảm có thể cảm nhận được "gió thổi","nóng lạnh", vậy có phải cũng có thể cảm nhận được mùi vị không?

Y nhận lấy một miếng thịt từ trong tay Cao Nhất Diệp, bỏ vào trong miệng.

Hàm răng sắt thép nhai răng rắc, nhai nát miếng thịt.

Không có thực quản cho nên không thể nuốt, thế nhưng nhai nát, mùi Y vậy mà có thể cảm giác được mùi vị!

Lý Đạo Huyền mừng rỡ: ha ha ha ha, lão tử thật lợi hại, lão tử muốn ăn mỹ thực khắp cả Trung Quốc, không, toàn thế giới. Đợi lão tử tìm đến Bắc Kinh rồi, sẽ ăn vịt nướng Bắc Kinh. Đến Quảng Châu, liền ăn lòng bò hầm Quảng Đông. Đến Thái Lan, sẽ ăn cơm cà ri. Đến Oa quốc, sẽ ăn...

Không đúng!

Chờ một chút, Oa quốc lúc này chắc còn chưa phát minh ra sushi nhỉ?

Vậy ăn gì? Ăn một chút của các sư phụ đức nghệ song hinh? (hình dung một người đạo đức và nghệ thuật đầu ưu tú)

Giọng nói của Cao Nhất Diệp kéo y từ trong ảo tưởng trở về hiện thực: "Thiên Tôn, ngài cười có vẻ quỷ dị quá, nghĩ tới cái gì vui lắm sao?"

Lý Đạo Huyền vội vàng làm khuôn mặt nghiêm chỉnh, nhả ra món thịt kho Hoành Thủy đã nhai nát trong miệng: "Không có gì, ta chỉ đang nghĩ đến đồ ăn ngon mà thôi, đúng vậy, chính là như vậy."

Hai người đi qua trấn Hoành Thủy, lại về hướng đông, liền tiến vào khu Hoàng Phiếm.

Quan đạo đã được các lão bách tính khơi thông, mọi người có thể đi lại bình thường ở trên đường, thế nhưng hai bên quan đạo lại vẫn chất đầy phù sa rất dày.

Những phù sa này dày tới 2-30 cm, bao phủ khắp cả vùng đồng bằng, tựa như thêm một lớp vỏ màu vàng cho đại địa.

Ánh mặt trời đã phơi khô lớp vỏ này, thoạt nhìn rất rắn chắc.

Cao Nhất Diệp ngồi xổm xuống hai bên đường, lấy tay đào móc lớp bùn màu vàng, nhưng móc không nổi, căn bản móc không nổi.

Lúc này nàng mới đứng dậy, vẻ mặt rất buồn: "Nếu như ruộng đất của thôn Cao Gia chúng ta biến thành như vậy, ta ngủ chắc cũng sẽ khóc mất. Lão bách tính ở đây phải sống thế nào? Bạch tiên sinh đã an bài cho họ rất nhiều công việc đúng không?"

Lý Đạo Huyền gật đầu: "Bạch Diên đã di dời rất nhiều lão bách tính của huyện thành Mạnh Tân đến Tiểu Lãng Để, phân tán bọn họ ở trong các thôn trại của Tiểu Lãng Để, tạm thời dựa vào xây dựng thôn trại, làm việc nặng để nhận tiền công sinh hoạt."

Tâm tình của Cao Nhất Diệp lúc này mới tốt hơn một chút: "May mà có chúng ta tới đây."

Hai người dọc theo quan đạo đi về phía trước, tựa như đang đi trong một cái rãnh sâu mấy chục cm, đi một hồi lâu, phía trước đã xuất hiện Hiện tại lão bách tính của huyện thành Mạnh Tân "giao lưu rất chặt chẽ" với Tiểu Lãng Để, binh thủ cửa thành vừa nhìn thấy "kim tuyến Thiên Tôn" ở trước ngực Cao Nhất Diệp, biết ngay đôi phu thê này là người từ Tiểu Lãng Để tới, hơn nữa địa vị không thấp.

Binh thủ thành vội vàng vừa phái người thông báo cho huyện lệnh, vừa mở cửa thành mời hai người vào trong.

Khi mời vào còn phải hỏi một câu: "Vị tiên sinh này, phu nhân, các người là người nào của Bạch thiện nhân?"

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Ta gọi là Tiêu Thu Thủy, vị bên cạnh này chính là phu nhân ta Đường Phương, chúng tôi là bạn cũ của Bạch tiên sinh."

"Bằng hữu của Bạch thiện nhân, chính là bằng hữu của huyện Mạnh Tân."

Chẳng mấy chốc, sư gia Lưu Bát Vạn của huyện lệnh đi ra nghênh đón, nhìn thấy hai người, lập tức chắp tay làm lễ, nói một ức lời khách khí.

"Tiêu thiếu hiệp, ngài là bằng hữu của Bạch thiện nhân, huyện tôn đại nhân vốn muốn đích thân đến đây chiêu đãi ngài, thế nhưng vào nửa canh giờ trước, có một đội quan binh đến huyện Mạnh Tân ta, huyện tôn đại nhân đã đi chào hỏi với tướng lĩnh quan binh rồi, đã mất lễ nghỉ với ngài, xin bao dung."

Lý Đạo Huyền cười: "Việc nhỏ, không sao."

Lập tức lại đổi giọng: "Quan binh tới huyện Mạnh Tân làm cái gì thế? Chắc không phải tới hỗ trợ trùng kiến sau thiên tai chứ?"

Lưu Bát Vạn cười khổ: "Ngài thật biết nói đùa, quan binh sao có thể hỗ trợ trùng kiến sau thiên tai gì chứ. Nhánh bộ đội quan binh này, chắc là vì chuyện đối diện Hoàng Hà mà tới đây."

Lý Đạo Huyền liền hiểu ngay: "Lưu khấu Sơn Tây công phá Trạch Châu, quan binh của Hà Nam chúng ta cũng phải đề phòng lưu khấu qua sông rồi."

Lưu Bát Vạn gật đầu: "Tiêu thiếu hiệp rất thông minh, vừa nghe là biết."

Giọng điệu hắn hơi nặng nề: "Quần tặc Sơn Tây hiện tại tề tụ Trạch Châu, mà Trạch Châu ngay ở đối diện với huyện Mạnh Tân chúng ta, chúng có thể qua sông tới đây bất cứ lúc nào. Bên chúng ta mới gặp hồng tai, nếu như lại thêm tặc tai tới phá, vậy thì... Ài..."

Hai người vừa mới nói đến đây, trên đường có một đội quan binh đang chạy tới. Đội quan binh này ăn mặc lộn xộn, y giáp xiêu vẹo, tinh thần diện giống một đám du côn lưu manh.

Đi trên đường họ cũng không làm chính sự gì, tiện tay cầm lấy hàng hoá trưng bày trên quầy hàng ven đường cũng không trả tiền, bước đi nghênh ngang.

Chưởng quỹ căn bản không dám ngăn cản.

Lý Đạo Huyền khẽ cau mày.

Cao Nhất Diệp bĩu môi nói: "Hiện tại tặc tai còn chưa tới, các ngươi đã gặp binh tai rồi."

Lưu Bát Vạn ài một tiếng: "Chỉ trông mong những quan binh này nhanh chóng rời khỏi huyện thành, chúng ta mới có thể thanh tĩnh được."

Hắn đi trước dẫn đường, đưa Lý Đạo Huyền và Cao Nhất Diệp đến dinh thự của huyện lệnh, lại mời vào trong phòng khách. Hộ vệ hai người mang theo rất nhiều, trong nhà huyện lệnh căn bản không chứa được, các hộ vệ chỉ có thể được an bài vào ở trong viện của hộ viện gia đỉnh.

Lý Đạo Huyền và Cao Nhất Diệp nhìn phòng khách nho nhỏ, một cái giường lớn.

Trong lòng hai người đồng thời đánh thót một cái.

"A22

Lần đầu tiên hai người ra ngoài ngủ lại, hơn nữa hai người giả thành phu thê, bị người ta an bài trong cùng một phòng cũng rất bình thường, không thể tách ra ngủ, bằng không rất định sẽ khiến người hoài nghi.

Lý Đạo Huyền nhìn Cao Nhất Diệp với vẻ mặt cổ quái.

Cao Nhất Diệp lại rất thản nhiên ngồi xuống mép giường, trên mặt cố nặn ra vẻ bình tĩnh: "Ta ngủ bên cạnh pho tượng của Thiên Tôn cũng không biết bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không chú ý. Hoặc là nói, còn rất vui nữa."
Bình Luận (0)
Comment