Chương 654: Hơi nặng
Chương 654: Hơi nặngChương 654: Hơi nặng
Mặt trời đã lặn, bên ngoài sắc trời đã tối đen.
Nên ngủ rồi!
Lý Đạo Huyền đứng im không nhúc nhích, thấy Cao Nhất Diệp mặt đỏ ửng, nhanh chóng bỏ đi áo khoác hiệp sĩ bên ngoài, mặc áo trong màu trắng, người loé lên một cái, chui vào trong chăn rồi.
Động tác cực nhanh, căn bản không hòa hợp với lời nói "tuyệt đối không chú ý" nói lúc ban ngày.
Nếu như thật sự không ngại, ngươi đừng mặc đồ đã lên giường nha, đừng có loé lên nhanh như vậy, co ngon ngươi mặc yếm, sau đó từ từ chui vào chăn đi.
Lý Đạo Huyền thật muốn thổ tào, nhưng tiểu cô nương da mặt mỏng, thổ tào vạn nhất thổ trúng yếu hại, khiến cho nàng xấu hổ giận dữ mà chết cũng không tốt lắm, vẫn là bỏ đi bỏ đi.
Lý Đạo Huyền từ từ đi về phía giường gỗ, động tác thong thả như ốc sân.
Y bước về phía trước một bước, khuôn mặt Cao Nhất Diệp lại đỏ thêm một chút, đi mười bước, là có thể đỏ đến chín luôn rồi. Thế nhưng phòng khách này cũng không lớn, từ trước cửa đi tới bên giường tối đa chỉ có bảy bước, cho nên... thậm chí Cao Nhất Diệp chưa từng đỏ lựng mặt, Lý Đạo Huyền đã đứng ở mép giường.
Thiếu nữ nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch như đánh trống.
Nàng cố ý đưa lưng về phía mép giường, không quay đầu nhìn, nhưng có thể cảm giác được Thiên Tôn đứng ở mép giường rồi, áp lực cực lớn từ phía sau truyền đến.
Trong lòng nàng thậm chí nhịn không được lo lắng mà nghĩ: "Thiên Tôn nằm trên giường, ôm lấy ta, vậy chúng ta coi như là đồng giường cộng gối rồi, ta cũng chân chính trở thành người của Thiên Tôn rồi."
"Cạch!"
Thiên Tôn ngồi vào mép giường rồi...
Trái tìm của Cao Nhất Diệp cũng nhảy lên đến cổ họng rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, mép giường bằng gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt vì không chịu nổi gánh nặng, tiếp theo răng rắc bị gãy.
Thiên Tôn cương cân thiết cốt, quá nặng. Chiếc giường ầm một tiếng đổ sập, hai người đồng thời ngã lăn ra đất, chăn và khăn trải giường cuốn hai người vào trong.
Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên sẽ khiến bên ngoài chú ý. Tiểu nha hoàn trong nhà tri huyện lập tức chạy tới: "Quý khách, làm sao vậy?"
Tiếp theo, bọn nha hoàn liền thấy được, đôi phu thê quý khách, đang ngã vào trong một đống lộn xộn, khăn trải giường cuốn cả hai người vào trong, chỉ lộ ra cái đầu.
Nha hoàn há to miệng: "Cái này... Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Đạo Huyền thở dài: "Giường sập rồi."
Vẻ mặt nha hoàn tức thì cực kỳ đặc sắc, tựa hồ muốn nói: a, hai phu thê các người thật biết chơi, đây là chơi bao nhiêu tư thế trong thập bát bàn mô dạng, mới có thể chơi sập cả giường a?
Song, lời này cũng chỉ có thể nói bằng khuôn mặt, tuyệt đối không thể dùng miệng nói.
Nha hoàn vội vàng nói: "Ôi, thực sự là xin lỗi, giường nhà ta quá không chắc chắn, ta lập tức gọi người tới quét dọn... vậy thì... nô tỳ lui ra ngoài trước... Để hai vị mặc y phục xong rồi lại vào."
Theo nàng nghĩ, hai người trong chăn khẳng định không mặc quần áo.
Nha hoàn thoắt cái lui ra ngoài cửa, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Lúc này Lý Đạo Huyền mới chui ra từ trong đống chăn và khăn trải giường, buông tay: "Trời ơi!"
Cao Nhất Diệp cũng vội vàng chui ra, lại mặc vào trang phục hiệp sĩ.
Vừa rồi rõ ràng mắc cở mặt đỏ như máu, nhưng trải qua tai nạn như thế, khuôn mặt nàng lại từ đỏ thành trắng, thêm một vẻ đẹp dị dạng khác.
"Cái kia... Thiên Tôn. ... vừa rồi. . ."
Lý Đạo Huyền cười: "Ha ha ha, không có việc gì không có việc gì."
Hắn chỉ cửa chính, biểu thị không thể để cho nha hoàn bên ngoài nghe được, đè thấp thanh cười nói: "Xem ra, thân thể này của ta, không thích hợp leo lên trên giường rồi."
Khuôn mặt Cao Nhất Diệp lại bắt đầu đỏ: "Vậy thì... nếu không... lần sau tìm... giường bằng đá?"
Lý Đạo Huyền: "Vậy lần sau lại nói đi."
Hai người kéo cửa đi ra ngoài, nha hoàn thấy họ đã mặc y phục rồi, vội vàng gọi hạ nhân trong phủ tới quét dọn gian phòng, khiêng cái giường gỗ đã bị gãy ra ngoái ném đi. cho người một phòng khách mới, ồn ào hết nửa ngày.
Đúng lúc này, một người hầu chạy tới, kéo quản sự, thấp giọng nói: "Người của Phúc Vương phủ đến rồi, nói muốn gặp Tần tướng quân, huyện tôn đại nhân đã chạy đi chiêu đãi rồi, không tới được bên này, cho nên bảo ta tới thông báo cho ngươi một tiếng, thay mặt hắn chiếu cố quý khách trong nhà."
Quản sự vội vàng đáp ứng.
Người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.
Lý Đạo Huyền đè thấp giọng nói bên tai Cao Nhất Diệp: "Người của Phúc Vương qua đây rồi, là tới gặp Tần tướng quân gì đó, nói không chừng có quan hệ với chuyện của Tiểu Lãng Để sắp nói."
Cao Nhất Diệp gật đầu.
Lý Đạo Huyền cười nói: "Xem ra, phải thả ra tiểu phân thân của ta rồi."
Cao Nhất Diệp thấp giọng cười: "Thiên Tôn lại muốn nghịch phá rồi."
Lý Đạo Huyền đi tới trong góc phòng bên cạnh, ngồi xuống, mở ra y phục trước ngực, phía trên ngực có một cánh cửa nhỏ. Y kéo cửa, bên trong có một người máy Thiên Tôn mini.
Thân thể Thiên Tôn máy này cũng hoàn toàn làm thành từ sắt thép, chỉ là làm rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay. Vị trí các khớp xương đều dùng kỹ thuật làm rối của Sơn Tây kết nối, rất linh hoạt khả ái.
Thiên Tôn máy loại hình trinh sát cc-01!
Tiểu Thiên Tôn chui vào trong bụi hoa, vung chân bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã từ lỗ tường chui ra ngoài viện tử, lần mò qua một phòng khách khác ở sát vách.
Rất nhanh, tiểu Thiên Tôn đã tìm được một phòng khách còn sáng đèn, ở cửa còn có vệ binh mặc quân phục, xem ra chính là phòng này.
Y dè dặt mò tới góc tường, len lén chui qua gót chân của binh thủ môn, chui vào trong phòng.
Trong phòng đốt nến, Trịnh công công từng gặp mặt ở Tiểu Lãng Để, cùng với huyện lệnh Mạnh Tân, còn có một nam tử trung niên khoác áo giáp, ba người ngồi ở bên cạnh bàn và đang nói chuyện.
Trịnh công công vẻ mặt khó chịu nói: "Tần tướng quân, lần này ta tới tìm ngươi, là muốn mời ngươi giúp một việc nhỏ nhặt."
Nam tử khoác áo giáp lên tiếng: "Chuyện của Phúc Vương phủ, mạt tướng đương nhiên là cam tâm tình nguyện giúp đỡ. Ngươi hãy nói ra xem."
Trinh công câng bê lê ha la liền kể ra chuvên Tiểu Lãng Để môêt lần cuối cùng tổng kết: "Họ Bạch kia thật quá đáng ghét, Tần tướng quân giúp ta thu thập hắn một chút."
"Ø2?" Huyện lệnh Mạnh Tân bên cạnh kinh hãi: "Bạch thiện nhân là một nhân sĩ lương thiện, đã cứu vô số lão bách tính của huyện Mạnh Tân ta, có thể nói vạn gia sinh phật. Trịnh công công, chuyện này, ngài cũng không thể nói bậy được a."
Trịnh công công hừ một tiếng: "Ta nói bậy? Ta nói bậy cái gì? Tên kia hiện tại rõ ràng chính là chiếm đoạt đất phong của Phúc Vương phủ, còn không nộp tiền thuê, việc này là hắn không chiếm lý, cũng không phải Phúc Vương phủ ta không chiếm lý."
Huyện lệnh nghe lời này, trên mặt rõ ràng tỏ vẻ xem thường, ngoài miệng mặc dù chưa nói, trong lòng lại đang mắng: trước đây thủy tặc chiếm Tiểu Lãng Để, không thấy các ngươi đi thu thuê? Hiện tại Bạch thiện nhân xây lên thôn làng ở đó, an trí lão bách tính, nói rõ chính là muốn vĩnh viễn quản lý nỗi đau của thủy tặc, đây là việc thiện lợi quốc lợi dân. Kết quả thái giám chết bầm ngươi muốn tới thu tiền thuê? Ngươi còn có mặt mũi nói cái gì chiếm lý không chiếm lý? Ta địt cả nhà ngươi.